NGƯỜI VỚT XÁC 3: ĐÁM CƯỚI CỦA THẦN SÔNG

Chương 4

03/12/2025 09:30

Thôn trưởng ngớ người, tôi liền ngắt lời ông rồi hỏi: "Miếu Hà Thần ở đâu? Dẫn tôi đi xem."

Thôn trưởng bảo tôi, miếu Hà Thần đã bị bỏ hoang từ lâu.

Trước đây từng một thời hương khói thịnh vượng, sau có lẽ do dân làng sinh lòng chán nản, ít cúng bái, trong miếu bám đầy bụi, giờ ít ai đến thắp hương nữa.

Hơn nữa, từ khi hương khói tàn lụi, trong miếu trở nên âm u, liên tục xảy ra chuyện quái dị, dân làng hoàn toàn không dám vào miếu ban đêm, người vào miếu ban ngày cũng sẽ rời đi trước khi mặt trời lặn.

Người già trong thôn hay dọa lũ trẻ không nghe lời, rằng tượng trong miếu sẽ sống lại vào ban đêm, b/ắt c/óc lũ trẻ hư đem đi ăn thịt.

Tôi gật đầu: "Các ông không cúng bái vào ban đêm là đúng đấy."

“Miếu thần lâu ngày không được cúng bái, chẳng khác nào c/ắt đ/ứt liên kết giữa người phàm và thần tiên.

Hà Thần đã rời đi từ lâu rồi, giờ trên bệ cao trong miếu kia, không chừng đã là h/ồn m/a dã q/uỷ nào rồi ấy chứ.”

"Đại sư, giờ đã hơn bốn giờ chiều rồi, hay là sáng mai chúng ta đi?"

Tôi xua tay:

"Ối dào, đương nhiên phải đi ban đêm mới thú vị chứ, ban ngày thì thấy được cái gì? Vị dũng sĩ nào nguyện ý cùng tôi đêm khuya thăm miếu Hà Thần không?"

Tôi vừa nói vừa quay người.

Phía sau trống không chẳng có ai. Không xa, dân làng vừa chạy vừa la:

"Ối mẹ ơi, đại sư phát đi/ên rồi, muốn lập đội cảm tử kìa, mọi người mau chạy thôi."

Tôi ba chân bốn cẳng đuổi theo: "Ê, đừng chạy chứ! Chạy hết rồi ai dẫn đường cho tôi đây? Để lại người chỉ đường cũng được mà!"

Thôn trưởng tuổi đã cao, vậy mà chạy còn nhanh hơn thỏ, đế giày sắp văng cả ra ngoài, chỉ để lại cho tôi một câu nói trong không khí.

"Ở sau lưng tượng thần lớn kia!"

Miếu Hà Thần nằm trên đỉnh vách núi sau lưng tượng thần lớn, không có đường núi để đi lên, cần phải leo từ một cái miếu nhỏ hẹp ở dưới chân lên. Toàn bộ cái miếu dưới chân này thực chất được dựng trong một khe núi rất hẹp.

Tôi và Dương Tư Thanh nối đuôi nhau đi qua cửa miếu. Đến cả hai chúng tôi dáng người g/ầy như vậy mà còn vừa vặn lắm mới qua được, đúng là "sơ cực hẹp, tài thông nhân". Người b/éo hơn chút thì chỉ có thể nghiêng người mà đi.

Cái miếu dưới chân này tương đương với trước điện, có mấy tầng. Bên trong chỉ bày mấy pho tượng rất nhỏ, mỗi tầng diện tích đều vô cùng chật hẹp, hai người đứng lên đã thấy chật chội rồi.

Mỗi tầng đều có một cái thang rất cao thông lên tầng trên, phải dùng cả tay lẫn chân mới leo lên được. Thang gỗ lâu ngày không sửa, kêu cót két, tôi còn sợ đạp g/ãy rồi ngã xuống.

Bên trong không có bất kỳ ánh nến hay đèn đuốc nào.

Tôi và Dương Tư Thanh vừa soi đèn pin vừa leo một mạch lên đỉnh núi.

Lúc này mới thấy miếu Hà Thần sừng sững trong bóng tối. Vị trí của miếu gần như nằm ở phía sau đầu của tượng thần lớn, lớn hơn tôi tưởng tượng rất nhiều.

Trong sân gió lạnh thổi vun vút, trong điện chính hoàn toàn không có một chút ánh đèn nào, nhờ ánh trăng, tôi thấy một bóng người đang quỳ lạy trong điện chính.

“Vừa nãy đám dân làng kia ai nấy đều nói không chịu đến, hóa ra vẫn có người đêm hôm đến cúng bái à? Chỉ là tại sao không thắp đèn nhỉ?”

Dương Tư Thanh nhỏ giọng nói với tôi.

Từ khi đi theo tôi, cô ấy đã bạo dạn hơn nhiều.

Tôi ra hiệu "Suỵt" với cô ấy. Nhìn kỹ số lần người kia dập đầu. Bóng người không ngừng dập đầu, mỗi lần đều dập liền bốn cái mới đứng dậy.

"Thần tam q/uỷ tứ." Bái thần dập ba cái, bái q/uỷ dập bốn cái. Người này dập bốn cái, hoặc là trên bệ thờ kia anh ta bái q/uỷ, hoặc là anh ta không phải người.

Chúng tôi rón rén bước về phía điện chính. Một cơn gió lạnh thổi qua, cát bụi bay vào mắt, đợi đến khi tôi nhìn lại vào trong điện chính, bóng người đang dập đầu kia biến mất.

"Ơ, sao biến mất rồi?"

"Đừng tìm nữa, bóng người kia vốn dĩ không phải là người." Tôi nói, “là một hình thể do oán khí hóa thành. Chắc có liên quan đến đám khí đen tôi thấy ở dưới sông buổi trưa.”

Dương Tư Thanh vỗ vai tôi: "Gh/ét, toàn dọa người."

Cô ấy cầm đèn pin rọi một vòng trong điện chính.

"Trong miếu này hình như cũng không có gì không đúng, mấy pho tượng thần này chỉ là cũ kỹ một chút thôi, không có gì đặc biệt. Mấy người dân làng kia sao lại sợ hãi thế nhỉ?"

Tôi cũng nhìn xung quanh một lượt. Chính diện của điện chỉ có ba pho tượng.

Ánh trăng yếu ớt hắt bóng tượng lên bức tường phía sau. Sau đó hai chúng tôi kinh hãi nhìn thấy, trên tường lại có hơn chục cái bóng, không chỉ vậy, những cái bóng thừa ra kia còn đang động đậy.

Nhưng rõ ràng trong điện chỉ có hai chúng tôi, khóe miệng tôi gi/ật giật, quay người lại, chỉ thấy một đám người từ trong sân ngoài điện tràn ra, tiến về phía chúng tôi.

Dương Tư Thanh đã chuẩn bị la hét, tôi vừa định tìm thứ gì đó để phòng thân, liền thấy ánh đèn pin sáng lên, khuôn mặt trưởng thôn xuất hiện trước mặt chúng tôi.

Hóa ra là thôn trưởng dẫn theo hơn chục người dân làng gan dạ cũng leo lên đây, Hoàng Nhị cũng có mặt.

"Ôi chao đại sư, tôi về nhà nghĩ lại, thấy buổi chiều thật sự không phải đạo. Hai cô gái các cô không an toàn, tôi vẫn phải dẫn người đến giúp một tay."

"Ừm, coi như còn chút lương tâm."

Chúng tôi một đám người lại vào trong điện chính. Hoàng Nhị nhìn một vòng trong điện, đột nhiên nói:

"Không đúng! Mấy hôm trước buổi trưa tôi còn đến miếu, lúc đó trong điện chỉ có ba pho tượng thần thôi. Sao giờ lại nhiều thêm thế này?"

Một người dân làng khác cũng phụ họa: "Đúng vậy, tôi nhớ rõ ràng là trong miếu trước giờ chỉ có ba pho tượng thôi, chưa từng đúc thêm tượng mới."

Họ chỉ vào mấy pho tượng mới ở hai bên điện chính. Nhìn kỹ thì đúng là mới hơn so với ba pho tượng ở giữa thật, vừa nãy tôi còn chưa để ý.

Thôn trưởng đột nhiên kêu lên một tiếng: "Má ơi, mọi người nhìn pho tượng này... sao lại giống ông Vương già thế?"

Những người dân làng khác nhìn những bức tượng còn lại, ai nấy đều lộ vẻ k/inh h/oàng.

"Mấy bức tượng thêm ra này chẳng phải là mấy người gần đây ch*t đuối một cách kỳ lạ trong thôn sao?"

Tôi chưa từng gặp những người đó, nhưng vừa nghe vậy, da gà lập tức nổi hết cả lên, cảm giác như nhiệt độ giảm đi mấy độ.

Mọi người còn chưa hết kinh hãi, một tiếng động trầm đục vang lên từ trong điện.

Tôi nghe ngóng xung quanh, x/á/c định âm thanh phát ra từ bên dưới bệ tượng Hà Thần ở chính giữa. Lúc này, bệ tượng đang rung lắc, bên trong liên tục phát ra tiếng "thùng thùng", phối hợp với sự rung động của tượng thần, cứ như có thứ gì đó sắp chui ra từ bên trong. Dân làng càng thêm sợ hãi.

"Tôi đã bảo miếu Hà Thần thôn mình không sạch sẽ mà! Bảo mọi người đừng đến vào ban đêm, đúng là gặp m/a rồi phải không? Còn không mau chạy đi!"

Chúng tôi còn chưa kịp nhấc chân, bệ tượng đã bị đẩy ra.

Một bóng người ướt sũng, chật vật bò ra từ dưới đất.

"Ối chà, hóa ra là Ngô Diễm."

Tôi suýt chút nữa đã quên mất thằng nhóc này. Ngô Diễm nhìn thấy tôi, thở dài một hơi, ngồi phịch xuống đất, cởi bộ đồ cô dâu trên người ra.

"Chúc Vy Dung, cô hại tôi thảm rồi!"

"Tôi bị rơi xuống sông, đầu óc choáng váng, bị một dòng nước hút vào một cái hang. Không biết bị cuốn đến nơi nào, tôi chỉ biết là ở bên trong núi. Vừa bò dậy suýt chút nữa bị một x/á/c ch*t nữ trước mặt dọa cho thành ngốc. Mặc đồ cưới giống y như thật vậy, không biết từ đâu ra. Tôi không tìm thấy lối ra nào khác, chỉ có thể men theo hang đ/á bò lên. Sau đó thì đến đây."

Tôi giúp cậu ta hong khô người. Ngô Diễm phủi mông đứng dậy, hỏi tôi:

"Nói này, cô cho tôi ăn cái gì vậy? Tôi lại có thể thở được dưới nước rồi. Hệt như tình tiết trong 'Tây Du Ký'."

Danh sách chương

3 chương
03/12/2025 09:30
0
03/12/2025 09:30
0
03/12/2025 09:29
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận

Đọc tiếp

Đăng nhập để đồng bộ lịch sử trên nhiều thiết bị

Bảng xếp hạng

Top ngày

Bình luận
Báo chương xấu