Tôi quả nhiên là hắc nguyệt quang của Cố Thời Diễn!
Tên kh/ốn này h/ành h/ạ tôi, không hề nương tay chút nào.
Cứ như muốn làm tôi ch*t đi vậy.
Ngày hôm sau, tôi mệt đến mức không xuống giường nổi, anh ta lại ăn mặc chỉnh tề, ung dung đi làm.
"Cố Thời Diễn, tháo cò/ng chân ra cho tôi!"
Tôi lắc lắc đôi chân rã rời, đ/á anh ta một cái.
"Không được, anh sợ em lại chạy lung tung."
"Tôi không chạy!"
"Cũng không được, anh lo lắng."
"Cố Thời Diễn, m ẹ k/iếp, sớm muộn gì tôi cũng "làm thịt" anh, ư m..."
Mắt cá chân đang cựa quậy bị nắm ch/ặt, miệng cũng bị ch/ặn lại.
Tên kh/ốn kia thản nhiên chấp nhận: "Ừ, ngoan ngoãn ở yên đấy, tối nay xem ai "làm thịt" ai."
"... C/út!"
Cái c/òng chân này nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn.
Ngắn đến mức không thể đi hết cả căn biệt thự, ngay cả ban công cũng không ra được.
Cái thứ này còn khiến tôi không thể mặc quần... chỉ có thể mặc áo sơ mi dài.
t/ứ c ch*t tôi mất.
[Ký chủ, xin lỗi.]
Hệ thống đột nhiên xuất hiện, lắp bắp xin lỗi.
Tôi ngạc nhiên: "Hóa ra hệ thống các cậu có trách nhiệm vậy sao? Chuyện hôm qua cũng không trách cậu được mà..."
Hệ thống nói nếu lúc đó nó liếc nhìn chiếc xe một cái thì đã có thể phát hiện ra vấn đề rồi.
Nhưng chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến nó, vốn dĩ không phải do nó làm.
Haiz, đúng là một hệ thống tử tế!
Bình luận
Bình luận Facebook