15.

Mắt tôi đỏ bừng, gật đầu đưa tay xoa đầu Vượng Tài:

"Thích, rất thích."

Dư Nhiên ôm tôi, nói khẽ: "Không hỏi em gì sao? Hôm nay anh hỏi gì em cũng sẽ nói cho anh biết."

"Vậy... rốt cuộc em là ai?"

Tại sao lại hiểu rõ cuộc đời của tôi như vậy, mà tôi lại... chưa bao giờ gặp em?

"Chúng ta đã gặp nhau."

Đáp lại Dư Nhiên là ánh mắt ngờ vực của tôi.

Năm lớp 11, có một đêm tôi từ phòng vẽ về nhà, lúc đi ngang qua hẻm nhỏ có người đang vây quanh một bạn học vóc dáng thấp bé.

Mắt thấy bạn học bị đ/á/nh ngã xuống đất, tôi lập tức xoay người chạy tới cửa hàng tiện lợi bên cạnh gọi điện báo cảnh sát.

Sau vài tiếng chuông, tôi đứng ở cửa hàng nhìn cảnh sát dẫn đám người đó đi, trước khi rời đi tôi thấy một cảnh sát chỉ về phía tôi cho nam sinh bị thương đầy người kia.

"Từ đó về sau, ánh mắt của em cũng bất giác nhìn về phía anh, rõ ràng là em thấy anh trước lại bị thằng cháu trai Bùi Chi Hàng kia đoạt trước."

"Các người là bạn cùng lớp, mà em ngay cả tên anh cũng không biết."

"Biết anh và gia đình cãi nhau, mình anh mang hành lý đi làm thuê em cầm theo rất nhiều tiền đi tìm anh, kết quả lại thấy Bùi Chi Hàng nắm tay anh mà anh cũng không đẩy hắn ra."

Mắt Dư Nhiên ươn ướt giống như chú chó nhỏ dầm mưa ướt nhẹp.

"Em không có lý do gì để xuất hiện, cho dù em xuất hiện anh cũng không biết em chỉ xem là một người xa lạ, hoặc có lẽ coi là bi/ến th/ái."

"Em cũng biết là em bi/ến th/ái, thích một người bảy năm, cố gắng xuất hiện xung quang người ấy, nỗ lực muốn đạt được sự chú ý của người ấy nhưng lại chỉ có thể nhìn người ấy từng chút từng chút yêu người khác."

Đầu ngón tay bị cậu quấn lấy.

"Lục Ly, em thật sự rất x/ấu xa."

"X/ấu xa đến mức mà khi em biết được Bùi Chi Hàng có người đàn ông khác em còn rất vui vẻ."

"Vui vẻ vì em chờ bảy năm cuối cùng cũng có cơ hội, nhưng lại sợ anh buồn, trái tim giống như bị x/é ra thành nửa."

"Nhận được tin tức anh rời đi, em lái xe cả buổi đi tìm anh. Anh có biết lúc em nhìn thấy anh ở trên cầu, em rất sợ anh sẽ nhảy từ trên cầu xuống không?"

Nước mắt lăn dài trên má Dư Nhiên, cậu nức nở gục đầu vào vòng tay tôi:

"Em biết không có cách nào có thể khiến anh nhanh thích em nhưng khi nhìn thấy bức tranh em cảm thấy rất vui."

"Bảy năm, cuối cùng em cũng có thể đi vào cuộc sống của anh, được ở bên cạnh anh không phải là người lạ đi ngang qua đường liếc nhìn một cái."

Ngón tay tôi khẽ vuốt lên mái tóc đỏ, tôi hôn lên trán cậu:

"Tại sao em lại nhuộm tóc màu đỏ vậy?"

Cậu ngẩng đầu, trong mắt là tình yêu trong sáng chọc ghẹo lòng người.

"Em muốn ở trong một đám người anh chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy."

Trái tim tôi như bị phỏng, tôi vươn tay ôm lấy cổ Dư Nhiên:

"Dư Nhiên, muốn anh đặt một dấu chấm cho bảy năm của em không?"

Ánh mắt cậu r/un r/ẩy, sau đó ôm tôi đặt tôi lên ghế xích đu hôn xuống.

Bàn tay rộng lớn dùng sức sau đầu, xích đu đong đưa từ sáng tới chiều.

Qua khe hở của lá cây có thể nhìn thấy một ít dấu vết.

Mãi cho đến đêm mới bình yên lại.

Danh sách chương

5 chương
22/10/2024 10:37
0
22/10/2024 10:37
0
22/10/2024 10:36
0
22/10/2024 10:38
0
22/10/2024 10:33
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận