Đối thủ một mất một còn của tôi mất trí nhớ rồi, ngay trong đêm tôi đã m/ua vé để đến trêu chọc hắn: "Tôi là chị cậu."
"Tôi là chị cậu, chị gái duy nhất của cậu."
Người đàn ông nhíu mày: "Trước đây tôi là minh tinh sao?"
"..."
Tôi cố gắng nhịn cười, tên ngốc nửa tin nửa ngờ ở trước mặt này tên là Từ Bộ, là thanh mai trúc mã của tôi.
Trước khi hắn xảy ra t/ai n/ạn xe cộ đã cư/ớp mất một hạng mục của tôi, đã thế còn gọi điện thoại châm biếm nói tôi không đủ năng lực.
Lúc này đây đang nằm trên giường bệ/nh, tuy nói không bị thương nặng gì hết thế nhưng mất trí nhớ cũng đã đủ để tôi chơi rồi.
"Cậu không phải minh tinh, cậu là tổng tài bá đạo, còn là một tổng tài bá đạo vô cùng thích tiêu tiền cho chị gái."
"Vừa rồi có người gọi chị là giám đốc Bạch, chúng ta không cùng một họ, lấy đâu ra qu/an h/ệ chị em."
Tôi chớp chớp mắt, tiếp tục lời nói dối trọn vẹn.
"Vì ba mẹ chúng ta là bạn, hai chúng ta từ nhỏ lớn lên với nhau, cậu vẫn luôn gọi tôi là chị."
Sợ hắn không tin tôi còn bổ sung thêm: "Sau mông cậu có một vết bớt, trên eo còn có một vết s/ẹo do lúc nhỏ bị ngã xuống đất mà thành."
Từ Bộ kéo áo mình ra xem, quả nhiên bên hông có một vết s/ẹo.
"Nếu như cậu không tin thì kéo quần của mình ra xem có phải còn một vết bớt hay không?"
Từ Bộ nhận ra tôi là gái thì vội vàng kéo áo xuống, đỏ mặt nói: "Tôi tin lời chị nói, thế nên chị gái, đến khi nào em mới có thể nhớ được chuyện trước kia?"
Giọng nói của hắn rất hay, một tiếng chị gái bất ngờ khiến tim tôi đ/ập mạnh.
Nói thật, quả thực tôi lớn hơn hắn hai ngày, hồi nhỏ cũng thường xuyên ép hắn gọi mình là chị, song chẳng đạt được lần nào cả.
Bình luận
Bình luận Facebook