Nửa tháng trôi qua, Diên Từ an nhiên thoát khỏi ngục tù, bởi Diên Đế vẫn còn lắm chỗ cần đến hắn.
Cần m/áu của Diên Từ, cần hắn mở hộp sọ mỹ nhân, cần hắn lấp đầy khoảng trống khi Diên Thanh vắng mặt.
Còn Diên Thanh, vì lạm quyền ép gái lương thiện làm kỹ nữ, khiến Diên Đế nổi trận lôi đình, tước đoạt ngôi Thái tử.
Bị giáng làm thứ dân, Diên Thanh đi/ên lo/ạn thét gào trong ngục: "Diên Từ! Diên Từ! Ngươi ra đây cho ta!"
Diên Từ thương hại, đến gặp riêng hắn một lần. Đêm đó, Diên Thanh t/ự v*n trong lao ngục.
Nghe nói hắn cởi áo tù, quấn qua song sắt cửa sổ, đạp lên đống rơm chất cao, tr/eo c/ổ đến tắt thở.
Yên Nô ch*t nh/ục nh/ã, Diên Đế động lòng truy phục tước vị Yên quý phi cho nàng.
Đã hai tháng ta chưa gặp Diên Từ. Đêm hôm chiếu chỉ ban xuống, hắn mang rư/ợu tìm ta, uống hết vò này đến vò khác.
Hắn nói mười năm làm chó, nay đã được khoác long bào đội mũ miện, trở thành Thập Tam điện hạ mặt người dạ thú.
Như bốn năm trước, hắn đẩy cửa Thiện phòng, ngồi trên ngưỡng cửa chia sẻ với ta củ khoai mật và vầng trăng treo cao.
Lưỡi rìu ta đặt trên thềm, chuôi buộc tua đỏ, gió thổi phất phới như giọt m/áu lăn dài.
Diên Từ đưa tay xoa nhẹ đuôi mắt ta, vết chai sần khiến da thịt ta gi/ật giật, hắn cười ngả nghiêng, Chu sa chí giữa chân mày rung rinh, đỏ thẫm mê hoặc. Nửa chiếc răng nanh lấp ló dưới môi hồng:
"Bí mật thứ ba." Diên Từ đưa cho ta củ khoai bóc vỏ, "Ta đã kể cho Diên Thanh, giờ, ta nói với ngươi."
Hắn nằm dài gối đầu lên đùi ta, nghịch tua đỏ trên chuôi rìu:
"Năm ấy, Tĩnh hoàng hậu bày trà hội, mời mẹ con ta cùng họ đến Minh Hạc đình thưởng trà ngắm hoa."
"Hoàng hậu đuổi hết cung nhân tự tay châm trà, uống trước một chén tỏ rõ không đ/ộc."
"Diên Thanh hái tường vi đ/âm phải gai, khóc lóc om sòm. Hoàng hậu quay lưng dỗ dành. Chính lúc ấy, con bọ đậu vào chén bà."
"Mẫu phi tốt bụng đuổi côn trùng, đổi chén cho bà. Nào ngờ, đ/ộc dược đã bôi sẵn trên thành chén."
"Khôn lỏi lại hóa dại, Tĩnh hoàng hậu ch*t bởi chính đ/ộc của mình. Nhưng Diên Thanh không buông tha, nhất quyết đổ tội cho mẫu phi."
"Phụ vương muốn ban rư/ợu đ/ộc, ta liều mạng biện bạch. Ngươi đoán xem, kết cục ra sao?"
Ta nhanh tay ra hiệu: "Điện hạ là con kẻ tình nghi, nói có lý mấy cũng thành bao che. Thánh thượng chỉ tin Thái tử."
"Không hẳn." Diên Từ cười khẽ, "Ta khắp cung Diên quỳ lạy, dập đầu đến rá/ch trán để minh chứng lời thật."
"Đầu gối mòn đến lộ xươ/ng, không đứng nổi, ta bò bằng tay khắp nơi, thân phận thua cả lợn chó. Phụ vương động lòng, tha cho mẫu phi ra khỏi lãnh cung. Thế nhưng..."
Hắn nuốt nghẹn, "Đúng lúc ấy, mẫu phi lại nhận tội trước mặt phụ vương."
Vì sao? Tay ta vung nhanh hơn n/ão: "Nương nương cảm thấy có lỗi với Thái tử?"
"Đúng." Diên Từ gằn giọng, "Bà ta mãn nguyện, còn ta thành kẻ nói dối đồng phạm."
"Ngươi xem bà ấy, chẳng thiện chẳng á/c, vừa muốn lương tâm yên ổn, vừa ham sống hèn. Cái gì cũng muốn ôm."
"Vì lương tri, bà đã hi sinh." Diên Từ thở dài, "Hi sinh chính là... hi sinh ta."
Diên Từ khao khát quyền lực, mẫu phi lại luôn cản trở. Đúng lúc Diên Thanh giăng bẫy, sai thư đồng non nớt đến dò la. Dù biết là bẫy, hắn vẫn gi*t ch*t tiểu đồng.
Có lẽ định đẩy tội cho ta, nhưng xem ra ta hữu dụng hơn mẫu phi. Thế là hắn liều một phen kịch đ/ộc: gi*t mẹ vu tội, đảo ngược tình thế khiến Diên Thanh c/âm họng, đ/au khổ vô cùng.
Giọt lệ nóng hổi của Diên Từ rơi xuống cổ ta. Hắn cúi đầu hít mùi dầu hoa quế trên tóc ta, thì thầm: "Đừng dùng nữa."
Bình luận
Bình luận Facebook