Có người chạy bộ đến đưa cho Lục Tri Văn một tờ giấy.
Lục Tri Văn thu lại tập hồ sơ tôi vừa ký, đổi lấy tờ giấy báo ph/ạt đưa cho tôi.
"Tước bằng lái, ph/ạt 300."
Tôi ngẩn người: "Em không bị tạm giam sao?"
Lục Tri Văn ngẩng mắt liếc qua, hàng mi rủ xuống che đi đồng tử đen thẫm.
Ánh mắt sắc lạnh khiến người ta phải rùng mình.
Tôi vội giơ tay đầu hàng, giọng nũng nịu: "Em không dám cãi nữa đâu."
"Ừ." Cuối cùng hắn cũng đáp lời tôi bằng giọng trầm đục.
"Thu dọn đồ, về." Lục Tri Văn đứng dậy trước mặt tôi, khẽ giục.
Tôi lục đục sắp xếp đồ, tay cầm biên bản ph/ạt tiền giả vờ ngây ngô: "Anh đóng tiền ph/ạt giúp em à?"
Mấy cảnh sát xung quanh im phăng phắc, dường như đều vểnh tai nghe tr/ộm cuộc đối thoại của chúng tôi.
Lúc này họ không nhịn được nữa, đồng loạt cất tiếng "Ôi trời" dài thườn thượt.
Lục Tri Văn không ngoảnh lại phía tôi, chỉ quét mắt một vòng.
Cả phòng lập tức im bặt, tất cả cúi gằm mặt xuống.
Tôi dẫm lên chiếc bóng dài của Lục Tri Văn bước ra khỏi cổng đội Cảnh Sát Giao Thông, trước khi đi còn ngoái đầu vẫy tay với họ.
Đến bên xe, vô thức với tay định mở cửa buồng lái.
Chợt nhớ bằng lái vừa bị tước, lắc lắc điện thoại: "Anh đi làm đi, em gọi tài xế đón -"
Chưa dứt lời, Lục Tri Văn đã kéo mở cửa xe.
Tôi đứng ngẩn người bên ngoài.
Hắn liếc tôi đầy bất mãn qua kính chắn gió: "Lên xe."
Tôi vội vàng leo lên ghế phụ, ngoan ngoãn thắt dây an toàn.
Lục Tri Văn quả thực kiệm lời.
Không một lời giải thích, hắn khởi động xe rời đi.
Chỗ đông người tôi còn có thể lấy hên nũng nịu vài câu.
Nhưng giờ chỉ còn lại hai chúng tôi.
Tôi cúi đầu xoa tay mình, không biết nên mở lời thế nào trước gương mặt lạnh như băng của hắn.
Bình luận
Bình luận Facebook