5.
Bên ngoài cửa sổ, mưa vẫn rơi đều, đường phố trở nên vắng vẻ, và công việc kinh doanh của tiệm gà rán lại càng thêm ảm đạm.
Tôi ngồi thừ người trên ghế, cảm giác chán chường không buông tha, đến nỗi hôm nay đã thở dài đến lần thứ một trăm.
Nhiệm vụ ngầm tạm thời chấm dứt, Trần Tự không còn muốn tôi tiếp tục mạo hiểm, anh từ chối đề nghị giúp đỡ của tôi.
Lãnh đạo của Trần Tự cũng đã phê chuẩn quyết định này.
Anh ấy đã trả lương cho tôi, còn tặng thêm một nghìn tệ.
Anh khuyên nhủ rằng, còn trẻ thì nên chuyên tâm học hành, đừng vội bước chân vào đời.
"Hình như anh lo cho em, là có ý gì vậy?" Hôm đó, khi anh đuổi tôi đi, tôi không kìm lòng được mà tiến lại gần, buột miệng hỏi thẳng.
"Trần Tự, anh có phải thích em không?"
"Ngốc nghếch." Trần Tự nhíu mày, nhưng chẳng hề tỏ ra gi/ận dữ, bàn tay to của anh ấy xoa đầu tôi, ngăn tôi không làm trò nữa.
"Em vẫn còn trẻ con lắm."
Trẻ con cái gì chứ, tôi đâu có giống con nít.
Trần Tự nói rằng vì anh đã kéo tôi vào chuyện này, nên nếu có gì bất trắc xảy ra, anh sẽ cảm thấy áy náy.
Đó là lý do anh lo lắng, chỉ đơn giản vậy thôi.
Tôi nhìn vào điện thoại, nhìn khung chat với Trần Tự, lần cuối chúng tôi gọi điện đã là một tuần trước.
Gọi điện thì sợ làm anh ấy xao lãng khỏi nhiệm vụ.
Không gọi điện, không gặp được anh, tôi lại nhớ anh, chỉ có thể ngồi một mình trong tiệm mà thở dài hết lần này đến lần khác.
Đang ngồi suy tư, chuông cửa bỗng reo lên.
Một người đàn ông trung niên, thoạt nhìn có chút giống Phật Di Lặc, khoảng bốn mươi đến năm mươi tuổi bước vào. Ông ấy ngồi xuống, cười hiền với tôi.
Tôi khẽ gật đầu chào.
"Cô bé mới đến hả?" Ông ấy giở thực đơn ra xem, rồi lại đặt xuống, "Trước đây chưa thấy cháu bao giờ."
Tôi mỉm cười, "Ông là khách quen của tiệm ạ?"
Ông ấy, họ Triệu, là bạn học tiểu học của dì tôi, thường xuyên giúp đỡ việc kinh doanh của tiệm. Khi nhắc đến dì tôi, ánh mắt ông ấy rạng rỡ niềm vui.
"Dung Dung, chị Đinh có nhắc đến cháu, bảo cháu học gì đó... là tiến sĩ đúng không, tốt nghiệp rồi à?"
Tôi cười, sửa lại, "Cháu mới tốt nghiệp thạc sĩ thôi, không học tiến sĩ đâu, học nữa chắc là hói đầu mất."
Ông tiếp tục trò chuyện với tôi một hồi, còn khen tôi thông minh, chẳng cần lo hói đầu.
"Ông Triệu, ông dùng món gì không ạ?"
Ông lắc đầu, bảo phải đợi bạn đến.
Tôi cũng không bận tâm, quay vào kho chuẩn bị hàng.
Không lâu sau, có vẻ người ông đợi đã tới, ông quét mã đặt mười phần gà rán sốt mật ong để mang đi.
Khi tôi vừa chiên xong, từ phòng khách vọng lại tiếng ngạc nhiên pha chút nghi ngờ.
Quay lại nhìn, tôi thấy một gương mặt quen thuộc đang ngồi đối diện ông Triệu.
Chính là thằng nhóc hay phụ việc với hình xăm to từng m/ua bánh ở quầy.
Thằng nhóc cũng nhận ra tôi, đứng lên nhìn tôi chằm chằm, vẻ mặt đầy hoài nghi, "Cô... cô chẳng phải là người b/án bánh ở góc đường sao?"
"Sao cô lại làm ở tiệm gà này?"
Cậu ta liên tục hỏi, sự nghi ngờ và căng thẳng trong ánh mắt càng lúc càng rõ.
Tôi ngẩn người, nhưng nhanh chóng phản ứng lại.
"Chỗ bánh là do chồng tôi mở, tôi làm ở tiệm gà, có thời gian rảnh thì phụ anh ấy..."
Nhưng thật không may, ông Phật Di Lặc và cậu nhóc lại là cùng một phe, tụ lại với nhau.
Nghe tôi gọi Trần Tự là chồng, ánh mắt ông Triệu hiện lên chút ngạc nhiên, "Dung Dung, cháu vừa tốt nghiệp đã kết hôn rồi sao?"
Thằng nhóc quay đầu lại, mặt đầy cảnh giác, tay rút điện thoại ra, chuẩn bị gọi báo.
"À, đúng rồi." Tôi nhanh trí xoay chuyển tình thế, tạm thời xoa dịu sự nghi ngờ của cậu ta.
"Chồng cháu là... bạn học tiểu học ấy! Đúng rồi, bạn học tiểu học..."
"Anh ấy học không giỏi, bỏ học sớm, cháu thấy anh ấy suốt ngày lông bông nên bảo anh ấy mở quầy bánh, hai đứa cùng b/án." Nói đến chuyện của Trần Tự, tôi không khỏi chau mày, "Nhưng mà anh ấy vụng về lắm, học mãi không được, làm có mỗi cái bánh thôi mà cũng làm hỏng, để anh ấy tự mở quầy thì không lỗ là may lắm rồi, còn cháu thì phụ giúp suýt nữa tức ch*t."
"Gần đây còn bị cảnh sát đô thị để ý, thế mà anh ấy còn gi/ận cháu! Cháu cũng mặc kệ anh ấy rồi." Tôi vờ như không để tâm, quay lưng lấy mười hộp sốt mật ong, tay giấu dưới ngăn kéo, liên tục nhấn số.
Trong lòng tôi âm thầm cầu nguyện, đừng hỏi thêm, đừng hỏi thêm nữa.
Nếu hỏi nữa thì thật sự khó mà qua mắt được.
Nhưng thằng nhóc vẫn tỏ ra không muốn buông tha, định hỏi tiếp.
May mà ông Phật Di Lặc đã ngăn cậu ta lại.
Ông ấy nhận hộp gà rán từ tay tôi, cười chất phác.
"Dung Dung, các cháu như vậy là tốt rồi." Ông cười, đôi mắt híp lại càng giống Phật Di Lặc, trông rất hiền từ.
"Còn trẻ, vợ chồng mà, cãi nhau tí cũng là bình thường, cháu nhường nó, nó nhường cháu là ổn thôi."
Khi sắp ra khỏi cửa, ông ấy đứng dưới mưa, nhẹ nhàng thở dài.
Miệng lẩm bẩm, "Vợ chồng trẻ... thật là đáng quý."
Bình luận
Bình luận Facebook