Khuất Phục

Chương 16

20/09/2024 14:14

16.

Khi trở về nhà họ Giang, cũng là cảnh còn người mất.

Toàn bộ nhà họ Giang đều do Giang Sùng định đoạt, ngoại trừ lão quản gia là người đầu tiên đầu hàng, những người khác đã tản đi từ lâu.

Tôi ngồi ở ghế dành cho khách, lật sách với vẻ chán nản.

Nhìn bác sĩ mặc áo trắng đứng trước mặt tôi, cùng với ống tiêm lạnh như băng trong tay.

“Đây là cái gì?”

Giang Sùng nhẹ nhàng giới thiệu với tôi,

“Đây là một loại th/uốc thử mới.”

“Tiêm trong thời gian ngắn sẽ làm giảm chỉ số thông minh, quên đi quá khứ, cùng với một số tác dụng phụ không cần thiết, tiêm lâu dài, có thể xuất hiện trạng thái ng/u ngốc và đi/ên lo/ạn. Anh, dùng thứ này để trị chứng rối lo/ạn lưỡng cực của anh, đúng là không còn gì hơn.”

Tôi đưa tay nhận lấy ống tiêm, không chút do dự, trực tiếp đ/âm vào cánh tay mình.

Tôi thản nhiên trả lại ống tiêm trống rỗng cho những người mặc áo trắng kia, sau đó ngay cả nhìn cũng lười, trực tiếp nằm ngửa trên ghế sofa.

Người của Giang Sùng cũng không ở lại, trực tiếp xoay người rời đi.

Mấy ngày nay hiếm khi tôi thấy nhàn rỗi đến vậy.

Cũng không có ai đến làm phiền tôi.

Tôi cũng rất nhàn nhã, thỉnh thoảng sẽ xem tin tức trên TV.

Ví dụ như nhà họ Giang lại hợp tác với ai đó, hay là sau khi Giang Sùng và Trầm Nghiễn đường ai nấy đi, Giang Sùng lấy danh nghĩa người đứng đầu để ép mọi người nghiêng về phía mình.

Thật ra thì cuộc sống như vậy rất tốt.

Cho đến một ngày, khi tôi đang uống cà phê trong phòng khách thì lại gặp Trầm Nghiễn.

Có lẽ là do tác dụng của th/uốc, tôi không còn cảm thấy xao động khi nhìn thấy Trầm Nghiễn nữa, chỉ lặng lẽ quay người đi lên lầu.

Trầm Nghiễn đột nhiên gọi tôi lại, “Giang Hạc.”

Tôi quay lại, đứng từ trên cao nhìn xuống hắn.

Trạng thái của Trầm Nghiễn cũng không được tốt lắm, với mức độ bài ngoại của nhà họ Giang, cho dù Giang Sùng cho hắn một nửa cổ phần, cũng không có nghĩa là hắn sẽ có quyền phát biểu, chưa nói tới chuyện nhúng tay vào việc của chủ nhà.

Trầm Nghiễn thấp giọng nói, “Giang Hạc, đi cùng tôi đi.”

Tôi hờ hững nhìn hắn, “Tôi rất thích nơi này.”

Trầm Nghiễn đột nhiên kích động.

“Em có biết Giang Sùng cho em tiêm th/uốc gì không? Thứ th/uốc phi pháp đó, không hề chữa được chứng rối lo/ạn lưỡng cực như cậu ta nói, nó…”

“Đương nhiên anh ấy biết.”

“Anh ấy cũng biết tác dụng phụ của nó, niên trưởng, chỉ là anh ấy không muốn nhìn thấy anh, vậy thôi.”

Giang Sùng bước ra khỏi lối đi tối tăm mà không chút do dự, sau đó lại đưa cho tôi một ống tiêm.

“Anh thử cái này một chút đi? Phiên bản tăng cường.”

Ngay trước mặt Trầm Nghiễn, tôi đ/âm vào mà không thèm quan tâm, nhìn hai tròng mắt hắn dần vỡ vụn.

Nhưng sắc mặt của tôi không hề thay đổi chút nào.

Có lẽ, tôi đã không còn cảm nhận được đ/au đớn từ lâu rồi.

Tôi chậm rãi bước lên bậc thang, dưới tác dụng của th/uốc, thiếu chút nữa mất hết sức lực mà lăn xuống từ trên bậc thang, cũng may là tôi nhanh tay bám vào lan can.

Lúc đẩy cửa ra, tôi nghe thấy giọng Trầm Nghiễn.

“Giang Sùng, tôi giao lại cổ phần trong tay tôi cho cậu, còn cậu giao cậu ấy lại cho tôi.”

Tôi lạnh lùng liếc nhìn, bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của Trầm Nghiễn, không có chút d/ao động nào, cứ thế đóng sầm cửa lại.

Danh sách chương

5 chương
20/09/2024 14:16
0
20/09/2024 14:15
0
20/09/2024 14:14
0
20/09/2024 14:14
0
20/09/2024 14:14
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận

Đọc tiếp

Đăng nhập để đồng bộ lịch sử trên nhiều thiết bị

Bảng xếp hạng

Top ngày

Bình luận