4
Để tránh xảy ra chuyện đáng x/ấu hổ ở nhà tắm lần trước.
Sau đó tôi đều tránh giờ cao điểm đi tắm.
“Quần l/ót tôi phơi hôm qua đâu rồi?”
Tôi cất quần áo khô xuống, phát hiện quần cộc mình phơi ngày hôm qua không cánh mà bay.
“Triệu Vĩ, có phải cậu mặc nhầm không?”
Triệu Vĩ đang soi gương vén tóc, vừa nghe quay đầu lại nhìn tôi.
“Thả chó má, thắt lưng nhỏ của cậu, ông đây làm sao mặc được của cậu?”
Lưu Dương thò đầu: “Cũng không phải tôi.”
Tôi khẽ thở dài.
Đến trường học nửa tháng, quần l/ót bị mất ba cái.
Đến cùng là đứa cháu rùa nào tr/ộm quần l/ót của tôi?
Thẩm Tử Thừa ngồi bên cạnh chơi game để điện thoại xuống, từ trong tủ rút ra một cái quần l/ót màu đen.
“Tôi có nhiều chia cho cậu một cái.”
Còn không kịp từ chối, anh đã nhét tới.
Tôi cầm lấy miếng vải mỏng manh kia, cứng đờ tại chỗ.
Ánh mắt anh hơi tối, nhướng mày nhìn tôi.
“Thế nào, gh/ét bỏ?”
“Không, không có.”
Tôi cứng cổ cầm củ khoai lang phỏng tay đi vào nhà vệ sinh.
Năm phút sau, tôi chắp tay sau lưng đi ra.
Triệu Vĩ và Lưu Dương không biết đã chạy đi đâu.
Ánh mắt Thẩm Tử Thừa nhìn tôi chằm chằm: “Thay xong rồi?”
Hai má tôi không hiểu sao nóng lên, có chút lắp bắp nói: “... Cái đó, cỡ không đúng.”
Mặt tôi càng nóng càng nóng, mấy chữ cuối cùng nói có chút mơ hồ không rõ.
“Hả, cái gì?” Anh hiển nhiên không nghe rõ.
“…”
Tôi thở mạnh, nâng cao giọng nói.
“Tôi nói, quần l/ót của cậu quá lớn, kích cỡ không đúng.”
Lời vừa dứt, toàn bộ phòng ngủ đều yên tĩnh.
Tôi không còn luyến tiếc gì quay đầu đi: “Đợi lát nữa tôi giặt sạch sẽ trả lại cho cậu.”
Trong phòng ngủ yên tĩnh, tiếng ghế dựa trên mặt đất phát ra đặc biệt rõ ràng.
Thẩm Tử Thừa đứng dậy đi về phía tôi.
Vóc dáng gần một mét chín mang theo uy áp khó hiểu.
Hắn tắm rửa xong không bao lâu, lúc này để trần nửa người trên.
Đường nét cơ bắp đầy đặn cực kỳ căng thẳng.
Anh từng bước từng bước tới gần tôi, dừng lại ở khoảng cách chỉ còn cách tôi hơi thở, sau đó cúi đầu kề sát vào tôi…
Sắc mặt tôi cứng ngắc, đầu óc trống rỗng.
Anh, muốn làm gì?
Trong nháy mắt chóp mũi sắp chạm nhau, cánh tay anh vòng qua eo tôi, móc cái quần l/ót kia qua.
Anh hơi rũ mí mắt, khàn giọng nói: “Không cần, tôi không chê.”
Tôi lùi lại một bước với khuôn mặt đỏ bừng.
A a a a, hai chúng ta đều là nam!
“Trịnh Gia Nam, vừa rồi cậu đang suy nghĩ lung tung cái gì vậy?”
Vẻ mặt tôi x/ấu hổ đến mức muốn móc một cái lỗ ở hiện trường chui vào.
Một giọng nói khàn khàn chui vào lỗ tai.
[Tê - - eo thật đúng là nhỏ c/on m/ẹ nó.]
Hả?
Tôi kh/iếp s/ợ nhìn về phía anh.
Anh vừa mới không nói chuyện a.
Không đúng.
Chẳng lẽ tôi nghe được thật sự là tiếng lòng của anh?
Bình luận
Bình luận Facebook