8.
Sau một buổi chiều lang thang trên phố, ăn một chút đồ ăn vặt và uống một xíu trà sữa, tôi liền về nhà.
Vừa bước vào liền được Giang Thành ôm lấy: “Viện Viện, anh biết ngay mà, Viện Viện của chúng ta đã phải chịu nhiều oan ức lắm.”
Tôi ngồi trên sô pha, anh kéo ghế đẩu ngồi trước mặt tôi, nắm lấy tay tôi, hai mắt chớp chớp nhìn tôi chằm chằm.
Lông mi của anh còn dài hơn của tôi, nhìn mà tôi khó chịu vô cùng, bắt đầu nhéo hai má anh gi/ày v/ò một lúc lâu, trong lòng mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Anh biết? Anh biết cái beep gì?
Giang Thành nói gọi điện mà không thấy em bắt máy nên anh gọi cho bạn em.
Tôi vỗ trán, suy trước tính sau mà quên mất Giang Thành có phương thức liên lạc của mấy đứa bạn thân tôi.
Hèn chi mới không nhận mười mấy cuộc gọi mà anh ấy đã không điện cho tôi nữa.
Giang Thành nói: “Cái cô Mộc Tiểu Tiểu kia thế mà dám chặn em ở trường, hay là chúng ta đến trường em, báo với bên tuyển sinh và hướng nghiệp một tiếng?”
“Không cần đâu, có hơi lố quá đó.” Tôi gần như không nghĩ gì, buột miệng đáp.
Dù sao chuyện Mộc Tiểu Tiểu bị đuổi khỏi công ty Giang Thành cũng là việc chung, chuyện cô ta chặn tôi ở trường chỉ có thể xem là chuyện riêng.
Con cái nhà ai cãi nhau xong về nhà dẫn phụ huynh lên? Tìm nhà trường? Tôi đã là sinh viên đại học rồi, không ngây thơ đến thế đâu.
Nhưng tôi không ngờ Mộc Tiểu Tiểu lại ngây thơ đến vậy.
Bình luận
Bình luận Facebook