Thì ra là vậy.
Tôi đờ đẫn nhìn màn hình.
Chẳng trách.
Chẳng trách một cảnh sát được đào tạo bài bản như Giang Yến lại ch*t dưới tay một công tử nhà giàu như Lục Trạch.
Không chỉ vì Lục Trạch cầm d/ao, mà anh ta còn có cả chục tay chân hỗ trợ.
Và cũng bởi thế, khi Giang Yến ch*t, toàn thân anh không còn mẩu xươ/ng nguyên vẹn.
Không đơn thuần là b/ạo l/ực mất kiểm soát mà là trò tr/a t/ấn đẫm m/áu để thỏa mãn thú tính.
Sau khi bị đ/âm vô số nhát, Giang Yến vẫn chưa tắt thở.
Anh nằm vật dưới đất, bàn tay đẫm m/áu nắm ch/ặt chiếc hộp nhỏ.
Tay sai của Lục Trạch nhặt lên, dâng cho chủ nhân.
Lục Trạch mở nắp, lớp nhung mềm lót lấy chiếc nhẫn kim cương.
Kiểu chế tác đặc biệt - hình đóa hồng, là loài hoa tôi yêu thích nhất. Giang Yến đã trồng cả vườn hồng cho tôi.
Lục Trạch đưa chiếc nhẫn vào ống kính, cười nhạo:
"Tưởng bảo vật gì, hóa ra thứ rẻ tiền chưa nổi một carat."
Bàn tay Giang Yến khó khăn hướng về phía Lục Trạch.
Anh đã kiệt sức, mất m/áu đến mức này thì tỉnh táo được cũng đã là kỳ tích.
Nhưng anh vẫn cố r/un r/ẩy giơ tay với lấy đóa hồng bé nhỏ kia.
"Muốn à? Lại đây mà lấy."
Lục Trạch cười khẩy, ném chiếc nhẫn ra xa tít.
Hình ảnh cuối cùng trên video là Giang Yến lê tấm thân tả tơi, nhích từng chút bò về phía chiếc nhẫn kim cương.
Vệt m/áu đỏ thẫm kéo dài sau lưng anh.
Thì ra là thế.
Giang Yến.
Hóa ra đây chính là con đường cuối cùng anh đi về phía em.
Bình luận
Bình luận Facebook