Ninh Niệm tuy bề ngoài có phần h/ồn nhiên vô tư, nhưng làm việc lại vô cùng chắc chắn đáng tin. Vì tôi, cô ấy lại trì hoãn thêm một năm việc hồi sinh. Thực ra điểm số của cô đã đủ từ tám trăm năm trước rồi. Có lẽ là vì công hội, có lẽ là vì những người chơi trong công hội, cũng có thể là vì gia đình kỳ quái của cô ấy - cô ấy cứ dây dưa hết lần này đến lần khác.
Lần này, cô ấy là vì tôi.
Năm đó, cô ấy dẫn tôi vào phó bản, tự tay bồi dưỡng tôi, để tôi hòa nhập với lực lượng nòng cốt của công hội, khiến họ tin tưởng tôi. Cô ấy quản lý công hội vô cùng xuất sắc, đối với việc tôi đảm nhận chức hội trưởng, không ai có ý kiến gì. Khi rời đi, tất cả mọi người trong công hội đều khóc như mưa như gió. Rất nhiều người trong số đó đều là những người chơi bị các công hội khác bỏ rơi, được cô ấy nhặt về, nhưng dưới sự dìu dắt của Ninh Niệm, họ lại trở thành những người chơi cao cấp.
Trong giây phút cuối cùng, Ninh Niệm vỗ nhẹ vào vai tôi. Cô ấy ôm lấy tôi. Tôi áp sát vào tai cô thì thầm: «Sư phụ, tạm biệt.» Cô ấy đã dạy cho tôi rất nhiều đạo lý sinh tồn trong trò chơi. Tiếng gọi đó, cô ấy xứng đáng.
Cô ấy xoa xoa đầu tôi, vẫn giữ nguyên vẻ mặt tươi cười rạng rỡ như thuở nào: «Gia Hồi, ta ở nhân gian đợi ngươi.»
【Hết】
Bình luận
Bình luận Facebook