Chẳng bao lâu sau, mẹ phát hiện ra sự bất thường của tôi.
Bà làm đủ món ngon bồi bổ cho tôi, khiến tôi tăng mấy cân, còn khoe đã xem được căn nhà trong thành phố.
"Chúng ta... như thế có tính là gi*t người không?"
Mẹ nghe xong gi/ật mình, bước lại vỗ vỗ đầu tôi:
"Sao lại thế được? Đứa con trai đó vốn dĩ là quái vật mà, đúng không?"
Tôi như bị thuyết phục, lại hỏi:
"Mấy đống thịt đó đâu rồi?"
Bà cười chỉ ra ngoài sân:
"B/án hết từ lâu rồi, con xem ngoài đó còn gì đâu!"
Ngoài sân quả nhiên trống trơn, nhưng sao mùi hương kinh dị ấy vẫn còn?
Tôi hỏi mẹ, bà lại bảo chẳng ngửi thấy gì. Hỏi đi hỏi lại nhiều lần, bà bắt đầu cáu gắt, thậm chí gọi cả bố ra trả lời thay.
Kỳ lạ thay, dường như chỉ mình tôi ngửi thấy thứ mùi ấy.
Tôi không dám ở lại nhà nữa, viện cớ ôn thi trở lại trường học.
Nhưng lạ hơn nữa, ngay cả người trong trường cũng không cảm nhận được mùi hương đó.
Tôi trở nên u uất nh.ạy cả.m, thức trắng đêm đêm.
Cho đến một ngày, có người đàn ông tìm đến tôi.
Hắn tự xưng là bạn net của em trai, quen nhau qua game online.
Trên mạng, em trai từng giới thiệu mình là sinh viên đại học, nhưng toàn dùng thông tin cá nhân của tôi.
Tôi định phớt lờ, nhưng vừa nhìn thấy tôi, hắn đã bịt mũi:
"Cô xịt nước hoa gì thế? Sao lại..."
Trong chớp mắt, tôi như bắt được phao c/ứu sinh lao tới:
"Anh ngửi thấy mùi trên người tôi?"
Hắn gật đầu, đột nhiên hỏi:
"Mùi này... trước đây trên người em trai cô cũng có phải không?"
Tôi ch*t lặng, đột nhiên nhớ lại lời thì thầm của đứa em trước khi ch*t.
Đó nhất định là lời nguyền.
Em trai đã nguyền rủa tôi, khiến thứ mùi hương quái dị ấy ám vào người tôi!
Chương 18
Chương 6
Chương 6
Chương 6
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 11
Bình luận
Bình luận Facebook