Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
5.
"Tiểu Nhiên, đợi A Dục về rồi chúng ta cùng đi ăn khuya nhé?"
Anh Lý khoác vai tôi, cảm khái nói: "Ký túc xá chúng ta đã lâu rồi không đi ăn chung."
"Chắc tôi không đi đâu, có một đàn anh giới thiệu cho công việc làm thêm, lát nữa tôi phải qua xem sao."
"Làm thêm gì thế?"
"Phục vụ ở một quán bar nhỏ."
"Quán bar ở đường Đông Nam hả?"
"Đúng rồi."
Anh Lý gật đầu, "Được rồi, mấy giờ về, lúc đó bọn tôi gói chút đồ nướng cho cậu nhé?"
"Thôi không cần đâu, hai cậu cứ ăn đi."
Dưới ký túc xá, Tề Qua đã đứng đợi sẵn bên đường. Tôi bước nhanh tới.
"Đàn anh, thật ra tôi tự đi được mà, không cần phải phiền anh chạy một chuyến!"
Đôi mắt màu sẫm của Tề Qua nhìn chằm chằm vào tôi, cười nói: "Không sao, tôi cũng đang rảnh mà."
Đến quán bar, Tề Qua dẫn tôi vào giới thiệu với ông chủ. Sau khi nói chuyện về nội dung công việc, thời gian làm và mức lương, không có vấn đề gì nên tôi đã nhận việc.
Mọi thứ diễn ra khá thuận lợi.
Thời gian chỉ mới trôi qua khoảng nửa tiếng. Tôi lại cảm ơn Tề Qua, đang định về trường thì bị anh ta kéo tay lại: "Đã đến rồi, chi bằng uống một ly nhé?"
Tôi đã n/ợ anh ta một ân tình. Tôi không tiện từ chối, đành gật đầu: "Đàn anh muốn uống gì?"
Tề Qua cúi người lại gần tôi, ngón tay đặt trên menu rư/ợu: "Một ly rư/ợu rum trắng Đức Mộng đi."
Hơi thở xa lạ phả vào tai khiến toàn thân tôi cứng đờ vì khó chịu. May mà anh ta đã nhanh chóng lùi ra.
"Đàn em có tửu lượng thế nào?" Anh ta chống một tay lên má phải, thích thú hỏi tôi.
"Bình thường, tôi không hay uống rư/ợu."
Tề Qua cười khẽ một tiếng, "Không sao, uống nhiều tửu lượng sẽ tăng thôi."
Tôi mím môi không đáp. Điện thoại trong túi bỗng rung lên, tôi lấy ra xem.
Là Trình Dục gọi tới.
Sau khi bắt máy, cậu ta hỏi tôi đang ở đâu, bao giờ thì về. Tôi nói qua loa vài câu rồi cúp máy.
Tề Qua đưa ly cocktail của tôi tới.
"Cảm ơn."
"Điện thoại của bạn trai à?" Tề Qua tò mò hỏi một câu.
Tôi cau mày nhìn anh ta, giọng nói trầm xuống vài phần: "Bạn cùng phòng."
"Ồ." Anh ta cười một tiếng, uống rư/ợu và không nói gì thêm.
Ánh mắt nửa cười nửa không đó khiến tôi cảm thấy khó chịu trong lòng.
Tôi đ/è nén sự bất an, nghĩ bụng sẽ ở lại thêm một lát rồi rời đi. Sau khi uống vài ngụm, cơ thể càng trở nên nóng ran.
Tôi biết rõ tửu lượng của mình, với lại ly cocktail vừa rồi độ cồn cũng thấp thôi. Sao lại chóng mặt đến vậy chứ?
Tôi khẽ thở dốc, cố gắng đứng dậy, nhưng tay chân bủn rủn, ngã nhào xuống. Cả thế giới quay cuồ/ng.
Eo tôi được một bàn tay lớn ôm lấy, bên tai vang lên giọng nói vui vẻ của người đàn ông: "Tửu lượng của đàn em quả nhiên không tốt, say nhanh vậy sao…?"
6.
Toàn thân rã rời, nóng bức khó tả. Những vầng sáng chói lóa nhòe đi trong đôi mắt ướt đẫm. Bàn tay rộng lớn, hơi thô ráp đang di chuyển trên cơ thể tôi.
Cơ thể vốn đã nóng bừng lại như bị châm thêm một mồi lửa.
"Đừng chạm vào tôi..." Tôi khàn giọng giãy giụa.
Tề Qua dễ dàng nắm lấy tay tôi, khiến tôi không thể nhúc nhích: "Đàn em, ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã biết em và tôi là cùng một loại người."
Người đàn ông ôn hòa đã l/ột bỏ lớp mặt nạ giả tạo, trở thành một con thú. Bản tính hiện nguyên hình, đang đùa giỡn con mồi trong tay.
Tôi rã rời bò ra ngoài, nhưng bị anh ta nắm lấy cổ chân, kéo trở lại. Một cảm giác tuyệt vọng bao trùm lấy tôi.
Trong phòng vang lên tiếng chuông điện thoại đột ngột. Tôi như nắm được cọng rơm c/ứu mạng cuối cùng, dùng chút sức lực còn sót lại vươn tay về phía ng/uồn phát ra tiếng chuông.
Trình... Dục...
Giây tiếp theo, tiếng chuông đột ngột im bặt. Tim tôi hoàn toàn ng/uội lạnh.
Tề Qua ghì c.h.ặ.t t.a.y tôi, x/é quần áo trên người tôi, giọng nói đầy hưng phấn: "Yên tâm đi, tối nay không ai có thể làm phiền chúng ta đâu!"
"Bé cưng chắc chưa từng nếm mùi đàn ông nhỉ, tôi bảo đảm, em chắc chắn sẽ thích nó thôi!"
Các ngón tay tôi bám vào mép giường một cách vô lực, nước mắt lăn dài từ khóe mắt.
Khi ý thức hoàn toàn rơi vào hỗn lo/ạn. Một tiếng gõ cửa dồn dập vang lên. Kèm theo tiếng ch/ửi rủa, sức nặng đ/è trên người tôi đột ngột giảm đi.
Bên tai vang lên tiếng vật nặng bị đụng ngã, rồi rơi xuống sàn. Và cả những tiếng đ.ấ.m vào da thịt nghe đến rợn người.
Tôi mở hờ đôi mắt vô h/ồn, tầm nhìn tập trung vào bóng người đang đi/ên cuồ/ng đ/è một người khác xuống đất mà đ/á/nh đ/ập: "... Trình Dục?"
Bóng người đó đột nhiên khựng lại, rồi ném người kia như một mảnh giẻ rá/ch sang một bên, sải bước đến chỗ tôi.
Hơi thở quen thuộc bao trùm lấy tôi. Trình Dục vùi mặt vào cổ tôi, giọng r/un r/ẩy: "Là tôi..."
"Nhiên Nhiên, là tôi đây."
Toàn thân tôi như vừa vớt lên từ dưới nước. Tác dụng của th/uốc đã bị dồn nén bấy lâu nay, giờ đây như muốn hành hạ tôi đến phát đi/ên.
Cơn nóng trong người như nước lũ vỡ đê, tràn ngập khắp cơ thể. Tôi cọ xát vào người cậu ta một cách mất kiểm soát: "Trình Dục, tôi khó chịu quá..."
"Đừng sợ, tôi đưa cậu đến bệ/nh viện."
Cậu ta bế tôi lên, sải bước ra ngoài. Tôi cọ cọ vào cổ cậu ta, khẽ nức nở: "Khó chịu..."
"Cố nhịn một chút, chúng ta sẽ đến nơi nhanh thôi!"
Tôi lắc đầu, mồ hôi và nước mắt nhòe nhoẹt trên mặt: "Giúp tôi đi... Trình Dục... Cậu giúp tôi đi..."
Chương 15
Chương 11
Chương 15
Chương 12
Chương 12
Chương 10
Chương 43
Bình luận
Bình luận Facebook