Tôi đưa An Thu về nhà.
Trên đường đi cũng đã hiểu rõ đầu đuôi ngọn ngành câu chuyện.
Hóa ra hôm nay là sinh nhật của Phùng Lệ Lệ, cô ta tổ chức tiệc ở biệt thự trên đỉnh núi.
An Thu cảm thấy cơ thể không thoải mái nên đã đi về.
Tuy nhiên vừa rời đi không bao lâu, đã choáng váng đầu óc từng hồi.
Cô ấy đã bị q/uỷ quấn thân mấy lần, giác quan thứ sáu nói cho cô ấy biết rằng sắp có chuyện xảy ra.
Thế nên cô ấy vội vàng tìm lá bùa vàng tôi đưa cho cô ấy.
Rõ ràng cô ấy đã để nó ở vị trí bắt mắt nhất trong túi xách, thế nhưng lúc này lại không thấy đâu.
Cô ấy không kịp nhớ kỹ lại, mà ngay lập tức gọi điện thoại cho tôi.
Chỉ trong nháy mắt, liền mất đi ý thức.
Việc xảy ra sau đó, tôi đều đã rõ.
Nếu như lá bùa vàng kia đã tồn tại thì hẳn nữ q/uỷ đó không thể dễ dàng quấn thân cô ấy nữa chứ?
Sao có thể trùng hợp đến thế được?
An Thu im lặng.
Cô ấy cũng nhận ra có người muốn cô ấy ch*t.
Mà người này không dám công khai gây sự với cô ấy.
Chỉ dám giở trò m/a q/uỷ.
"Cô nhớ kỹ lại xem trong bữa tiệc có người nào từng chạm vào túi xách của cô hay không.”
Cô ấy hoang mang lắc đầu: "Tôi không để nó rời khỏi người mình lúc nào cả.”
Thế này thì kì lạ rồi.
Đột nhiên, cô ấy hoảng hốt mở trừng mắt, lại m/ù mịt bắt đầu lắc đầu.
"Sao thế?”
Chắc chắn cô ấy đã nhớ ra được điều gì đó.
Trong nháy mắt, hốc mắt của cô ấy rưng rưng nước mắt.
Lại bất lực nhìn sang tôi.
Tôi nghĩ cô ấy đã rõ đáp án.
Chỉ là nội tâm không muốn thừa nhận mà thôi.
"Không thể là cô ấy được, sao có thể là cô ấy chứ… chúng tôi, chúng tôi là bạn bè từ bé đến lớn cơ mà!”
Từ trong lời của cô ấy, tôi đại khái đã đoán được là ai.
Phùng Lệ Lệ.
"Chúng tôi cùng uống hết nước ép, cô ấy nói son môi bị nhòe, muốn dặm lại trang điểm. Cô ấy rất tự nhiên mở túi xách của tôi, đ/á/nh son của tôi…”
Tôi nhíu ch/ặt đầu mày: “Cô chắc chắn thứ cô uống là nước ép chứ?”
An Thu nghe thấy tôi hỏi như vậy, giống như có một cây gậy đ/á/nh lên trái tim của cô ấy.
"Nghĩ kĩ lại thì đúng là sau khi uống xong nước ép kia thì tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu.”
Cô ấy giơ hai tay che mặt, khó khăn chấp nhận sự thật tàn khốc.
“Không thể nào, tôi nên tin tưởng cô ấy, chỉ là trùng hợp mà thôi.”
Cô ấy bắt đầu tự tẩy n/ão mình, nhằm phủ định chân tướng của sự việc.
“Thứ cô uống là nước ép trộn rư/ợu, cô có từng nghĩ đến nếu như tôi không qua kịp, thật sự là cô sẽ lao xuống vách đ/á, tin tức ngày mai sẽ viết thế nào không?”
"Thiên Kim An thị tổn thương vì tình, nửa đêm uống rư/ợu, tự mình lái xe không may rơi xuống vách đ/á t/ử vo/ng.”
Trong nháy mắt An Thu ngừng rơi nước mắt.
Cả người đều bắt đầu r/un r/ẩy.
“Cô còn nhớ khi ở bờ biển, tôi bắt tay với Phùng Lệ Lệ không?”
"Khi đó tôi đã cảm nhận được oán khí nhàn nhạt trên người cô ấy nên mới thất thần.”
"Thế nhưng cô ấy ở cùng với cô, nên tôi đã cho rằng là do nữ q/uỷ kia đi theo cô, cô ấy ở cùng nên cũng bị dính phải.”
"Bây giờ xem ra, chắc hẳn cô ấy đã từng gặp nữ q/uỷ.”
“Hơn nữa giữa hai người bọn họ dường như có tồn tại loại khế ước nào đó.”
An Thu sợ hãi trừng to hai mắt.
“Có khế ước với q/uỷ?”
“Vì sao cô ấy muốn như vậy?”
Tôi cười: “Cô An, cô nhớ lại xích mích giữa mình với Phùng Lệ Lệ.”
“Còn về phần nữ q/uỷ kia, cứ giao cho tôi.”
“Bất kể chúng ta ai giải quyết đối phương trước thì sự thật cũng chỉ có một.”
“Có muốn thi, xem ai là người tìm ra đáp án trước không?”
An Thu hiển nhiên càng muốn biết sự thật hơn tôi. Cô ấy đã bị tôi thắp lên ý chí chiến đấu.
“Thắng thì có lợi ích gì?”
Tôi cười xùy, quả nhiên là con gái của doanh nhân.
“Cô thắng cô được sống, tôi thắng tôi được tiền.”
Đây gọi là thắng cả hai.
Bình luận
Bình luận Facebook