Hai chúng tôi giữ nguyên tư thế không ai nói với ai câu nào, Tịnh Tịnh đẩy cửa bước vào.
“Sao thế? Em vừa sinh con xong, sao lại quỳ trên đất như thế?”
Chị ấy vừa tiến lên liền muốn đỡ tôi dậy.
Tôi lập tức nắm lấy cánh tay chị ấy.
“Tịnh Tịnh, chị nói với Lục Thiên giúp em, để em gặp con đi, để em gặp con đi mà, em c/ầu x/in chị đấy…”
Giọng tôi nhỏ dần, nằm dài ra đất khóc đến thở không ra hơi.
Tịnh Tịnh kéo Lục Thiên ra ngoài, hai người không biết đã nói những gì.
Khi trở về phòng bệ/nh, thái độ của Lục Thiên hòa nhã rất nhiều.
Thu dọn đồ đạc nói là muốn đưa tôi về nhà.
Tôi đứng ở cổng bệ/nh viện đợi Lục Thiên đi lấy xe, mây đen càng lúc càng nhiều, chuẩn bị đổ một cơn mưa lớn.
Cây cối bên ngoài không ngừng đổ về phía sau, khoảng một giờ đồng hồ trôi qua, chúng tôi đã đến cổng thôn.
Vừa xuống xe tôi đã ngửi được mùi nhang đèn rất nồng, theo đó là cơn gió lớn, thổi tung tro tàn của giấy vàng mã.
Tim tôi đ/ập hẫng đi một nhịp.
Không đâu, chắc không sao đâu.
Tôi giằng khỏi Tịnh Tịnh đang đỡ lấy tôi, chập chững bước vào trong.
Ở giữa quảng trường, đang nấu một chảo nước rất lớn.
Tất cả người trong thôn đều đang thành tâm quỳ lạy ở đấy.
Mẹ chồng vừa định bỏ đứa bé sơ sinh vào trong nồi, tôi lập tức hét lớn. Nhưng lại bị Lục Thiên giữ ch/ặt lại.
Trời đổ cơn mưa lớn như đang khóc thương cho tôi.
Nước mắt hòa với nước mưa ướt hết cả mặt tôi, khiến mọi thứ trước mắt trở nên mơ hồ.
Nhưng cho dù tôi có khóc, có c/ầu x/in, có u/y hi*p như thế nào thì Lục Thiên vẫn nhẫn tâm giữ ch/ặt tôi như tảng đ/á, trên mặt không có tí gì gọi là không nỡ.
Mẹ chồng dầm mưa bước về phía tôi, tức gi/ận cho tôi hai cái bạt tai.
“Con tiện nhân này, khóc cái gì? Bộ mày đang khóc tang cho bố mẹ mày hay gì?”
“Trăm nghìn năm nay, lễ h/iến t/ế không bao giờ mưa, cũng tại mày, nếu như xảy ra vấn đề gì, tao sẽ không bao giờ tha cho mày.”
Vừa nói xong trên mặt bà ta đầy sự kinh hãi.
“Trưởng thôn, thấy m/áu rồi, thấy m/áu rồi, ông mau đến xem.”
Cả đám người nhốn nháo cả lên.
Tôi dùng toàn bộ sức lực chạy đến trước chảo, bồng đứa con ra.
Cả người nó lạnh ngắt, mặt mũi tím tái, không còn tí hơi thở nào.
Không đâu, không đâu.
Rõ ràng vừa để vào thì cơn mưa lớn đã dập tắt ngọn lửa rồi.
Đôi tay tôi r/un r/ẩy, miệng không ngừng lẩm bẩm.
“Con ơi, tỉnh lại đi, nhanh tỉnh lại đi con.”
Đột nhiên sau gáy truyền đến một cơn đ/au, mọi thứ trước mặt liền biến thành màu đen.
Bình luận
Bình luận Facebook