10.
Rung động qua đi, đầu óc tôi hỗn lo/ạn.
Tôi nghĩ không thông rốt cuộc là mình đang thích người nào, càng nghĩ không thông liệu anh có thích con người tôi ở thế giới thực hay không.
Đều là trò cười, trong thế giới của người lớn, làm gì có chuyện một ánh mắt định chung thân chứ.
Đều là bước qu/a đ/ời nhau cả.
Tôi vốn tưởng rằng tôi chẳng sao cả, cho đến khi nhận cuộc gọi từ đồng nghiệp Nghiên Nghiên, tôi mới nhận ra giọng nói của mình đầy nghẹn ngào.
Giọng nữ đối diện chợt sửng sốt.
“Tiểu bảo, sao cậu lại khóc? Mình nghe sếp nói cậu bị bệ/nh, cậu đợi một chút, mình sắp đến nhà cậu rồi.”
Còn chưa kịp đợi tôi nói xong thì Nghiên Nghiên đã cúp điện thoại, nhanh như chớp đã lao đến gõ cửa nhà tôi.
“Tiểu bảo, mình xem nào, sao khóc đến mắt đỏ hoe thế này rồi.”
Không đợi tôi kịp mở hết cửa thì Nghiên Nghiên đã xông vào ôm lấy tôi.
“Uống th/uốc chưa? Có cơm ăn chưa? Nhìn xem, mình mang bánh dâu cậu thích đến đây, không khóc, không khóc nữa.”
“Ể? Ai m/ua cho cậu cháo và bánh ngọt vậy? Tại sao ngoài mình ra lại có người biết khẩu vị của cậu?”
“Cậu có phải đã làm chuyện lớn gì rồi không? Thú nhận nhanh lên!!!”
Tôi không thể nhịn được nữa nên nằm lên người cô, kể cho cô nghe mọi chuyện.
“Cái gì!!! Cậu, cậu, cậu và sếp!!!”
Đôi mắt của Nghiên Nghiên mở to đầy ngạc nhiên.
“Cho nên, tin nhắn đó?”
“Là mình.”
Tôi khóc không ra nước mắt nói.
“Vậy, vậy, vậy giờ cậu định làm sao?”
Tôi định làm sao, tôi không biết.
Nếu cứ như thế tiếp tục giằng co, đợi đến ngày anh phát hiện ra, anh sẽ nghĩ thế nào?
Nếu nói thật với Giang Dịch thì sau này chúng ta lại nên đối mặt với nhau thế nào?
“A, hỗn lo/ạn quá, đ/au đầu quá!”
Tôi tuyệt vọng ném mình xuống ghế sofa.
“Vậy cậu... cậu có thích anh ấy không?”
Tôi lại sững sờ.
“Mình sao? Mình…”
Mặt tôi nóng bừng.
Ngoài mặt lạnh lùng cấm dục, trong thâm tâm lại là cún con ấm ức biết gọi “chị”.
Còn thẳng thắng gửi cho bạn hồng bao và ảnh hơi séc séc nữa.
A a a a a a a a……
Nghiên Nghiên trợn trắng mắt.
“Được rồi được rồi, mình biết rồi, cậu tự xem bộ dạng cười nham nhở của mình đi, mình thực sự phục cậu rồi đó.”
“Thích thì xông lên đi!”
“Mình đã bắt đầu ảo tưởng khi cậu gả vào hào môn, những ngày tươi đẹp khi bạn thân và sếp ki/ếm tiền cho mình tiêu! Hehehe~”
Nhìn thấy dáng vẻ thiếu tự nhiên của tôi, Nghiên Nghiên không nói gì gi/ật lấy điện thoại của tôi.
“Này, này, cậu đừng…”
“Chậc, mình còn chưa hiểu cậu sao, cứ ráng mà giả vờ đi.”
Khoảnh khắc cô bấm vào điện thoại của tôi, tôi và cô đều sững sờ.
Tin nhắn mới nhất là một bức ảnh do Lý Hi gửi đến.
Trong ảnh, cô ấy cười rạng rỡ trước ống kính, Giang Dịch đứng ở phía sau nhìn cô dịu dàng.
Trai tài gái sắc, như được thiên địa tác thành.
Đây là cụm từ duy nhất xuất hiện tâm trí trống rỗng của tôi.
Bình luận
Bình luận Facebook