Sau đó là giờ cơm tối, đồ ăn trong nhà ăn rất nhiều.
Tôi đi đến trước cửa sổ nhà ăn, phát hiện bên trong có một món tên là thịt kho tàu, tôi lại nhớ đến hai quy tắc trái ngược nhau trong tờ quy tắc kia, thực sự tôi tin quy tắc không được ăn hơn.
Dù sao cẩn thận mới lái được thuyền vạn năm.*
*Ý chỉ trong mọi việc xử sự phải suy xét kỹ lưỡng trước sau mới mong đạt được thành quả lâu bền.
Thế nên tôi rất tự nhiên mà né món ăn đó.
Khi tôi quay lại chỗ ngồi, trong bát của tôi lại nhiều thêm một món, mà món này lại chính là thịt kho tàu, còn chưa kịp suy nghĩ xem tại sao lại có món này thì chủ nhiệm lớp đã đi đến, đồng thời ngồi bên cạnh tôi, nhìn tôi chằm chằm, giống như nhất định phải thấy tôi ăn món đó thì cô ta mới bằng lòng rời đi.
Cô ta nhìn tôi như thế thì tôi càng không muốn ăn, đang nghĩ xem nên làm như thế nào thì một cô gái buộc tóc đuôi ngựa đi đến.
Không biết cô ấy đã nói gì với chủ nhiệm lớp mà chủ nhiệm lớp đã bị cô ấy kéo rời đi.
Tôi nắm bắt thời gian, nhanh chóng đổ hết món thịt kho tàu đó đi.
Qua một lúc sau cô ấy đã quay lại.
Cô ấy tựa như vô ý sát lại cạnh người tôi.
“Đợi tôi ở phòng thí nghiệm.”
Trong lúc mơ hồ tôi đã nghe được câu này.
Tôi không biết tôi có thể tin được lời cô ấy hay không nhưng trong nội tâm tôi nghiêng về phía không tin hơn, tôi không tin bất kì người nào cả.
Nhưng tôi quyết định đặt cược một lần, đi!
Dù cho nữ sinh tóc đuôi ngựa này không phải người, là người muốn hại tôi, thì tôi cũng muốn đi thử xem.
Không vào hang cọp, làm sao bắt được hổ con.
Bây giờ tôi hoàn toàn không biết gì cả, chỉ có thể đi xem thử ra sao, hơn nữa cũng chưa đến tiết tự học buổi tối, trời chưa tối chắc hẳn không có gì quá nguy hiểm đâu nhỉ.
Bình luận
Bình luận Facebook