Đến bây giờ tôi mới biết, hoá ra Cale có người chống lưng. Vụ án năm đó ở nhà gã cũng do một tay lão cảnh sát này giúp sức mới có thể qua loa che giấu, giúp Cale thoát khỏi diện tình nghi với lí do mất tích. Tô Trung Lưu là chú ruột của Cale, là em trai của cha gã. Với cái gen của nhà này, hẳn tinh thần lão ta cũng chẳng ổn định, được cái không biểu hiện quá lộ liễu, sống như người thường mấy chục năm qua, thành công leo lên một vị trí khá ổn trong tổ chức cảnh sát an ninh trong thành phố này.
Lão ta ngồi chơi xơi nước, nói một vài chuyện xưa rồi phì phèo điếu th/uốc, cái môi thâm tím cứ chốc chốc lại nhả ra làn khói xám xịt. Mãi đến khi chán chê mới đứng dậy, thân thiết vỗ vỗ vai Cale, bảo:
"Chú bảo mày này, chú sắp không che cho mày nổi nữa đâu. Vài tháng nữa chú về hưu rồi. Với cả, mày biết tên cảnh sát vừa nãy chứ? Hừ, đừng coi thường, tên này thính hơn ch.ó, nhạy bén lắm đấy. Lúc nãy chắc tên đó đã biết được cái gì rồi. Áng chừng hai ba hôm nữa tên đấy sẽ quay lại, mà chú sắp bị điều đến tỉnh nhỏ lân cận làm vụ khác rồi, không ở đây giúp mày được nữa đâu. Mày liệu mà trốn sớm đi."
Cale gật đầu:
"Tôi biết. Cảm ơn chú đã nhắc nhở."
"À mà này, đừng nói là..." Tô Trung Lưu nháy mắt "Vụ ba nữ sinh kia cũng là do mày làm nhé? Chú đã bảo mày chỉ được động tay đến mấy gã á/c ôn kia thôi, làm sao lần này lại..."
Cale c/ắt ngang:
"Chú đi về đi. Chuyện của tôi có lý do riêng, tôi tự lo liệu."
Tô Trung Lưu cười khà khà, nhả một làn khói th/uốc vào người gã rồi đủng đỉnh bước ra ngoài. Sau khi nặng nề xỏ giày, rít thêm điếu nữa mới chịu mở cửa ra khỏi nhà. Cale đứng trước cửa một lúc mới trở tay đóng lại rồi chốt khoá cẩn thận.
Tôi dè dặt bước khỏi giường đi ra phòng khách. Vẻ mặt Cale trầm ngâm suy tư, đứng đó một hồi không nhúc nhích. Tôi hiểu tình cảnh hiện giờ thế nào, không dám lên tiếng, ngồi xuống ghế nhìn bóng lưng cao lớn của gã.
"Thẩm Hạ." Lần đầu tiên gã gọi tên tôi, nói "Có lẽ tôi phải rời khỏi đây. Em có muốn đi trốn cùng tôi không?"
Bình luận
Bình luận Facebook