Khi tỉnh dậy, tôi đang nằm trong phòng bệ/nh viện.
Tôi đưa tay sờ lên miếng dán ức chế che tuyến thể, vừa chạm nhẹ đã thấy đ/au nhói. Không biết Tống Mặc Thức đã dùng lực mạnh thế nào, chỉ chạm qua thôi cũng đ/au điếng.
Trong lòng bàn tay có vật gì đó lạ. Mở ra xem, hóa ra là một chiếc cúc áo. Chắc tôi vô tình gi/ật được từ người Tống Mặc Thức. Không hiểu sao tôi lại đưa lên mũi ngửi, dường như vẫn thoang thoảng mùi rư/ợu. Nhận ra hành động bi/ến th/ái của mình, tôi đỏ mặt tía tai, vội vã nhét vội chiếc cúc vào túi.
Bác sĩ kê vài liều th/uốc ức chế, nhưng khi tôi sắp ra về thì gọi gi/ật lại:
"Có thời gian thì dẫn bạn trai đến đo độ phù hợp pheromone nhé."
Tôi vội giải thích: "Đó không phải bạn trai cháu..."
Nhưng ông ấy khoát tay ra vẻ "tôi hiểu mà, sẽ không tố giác chuyện yêu sớm đâu", tôi đành ngậm miệng im lặng.
"Có vấn đề gì sao ạ?"
"Không hẳn. Chỉ là pheromone của cậu ấy hòa hợp rất tốt trong cơ thể cháu. Chắc độ phù hợp của hai người cao lắm."
Với Alpha và Omega, pheromone là yếu tố quan trọng thu hút nhau. Độ phù hợp càng cao, khả năng kiểm soát pheromone càng mạnh, con cái sau này cũng ưu tú hơn. Thông thường đạt 80% đã là cao. Hồi trước tôi và Phí Nghiêm đo được 99%, còn lên cả báo xã hội.
Tôi không để tâm đến lời bác sĩ. Dù cao cỡ nào cũng chẳng thể đạt 100%? Trên thế giới chưa từng có cặp đôi nào đạt độ phù hợp tuyệt đối cả.
Điện thoại đổ chuông, tin nhắn từ Phí Nghiêm:
“An An, anh xin lỗi. Tối qua anh say quá, vô ý nói linh tinh.”
“Anh đến phòng học thì chẳng còn ai, em đang ở nhà à? Anh qua tìm em.”
Tôi lạnh lùng nhìn dòng tin nhắn, lòng tôi chẳng gợn sóng. Lời đã thốt ra, dù vô tình hay cố ý đều gây tổn thương không thể hàn gắn. Im lặng hồi lâu, cuối cùng tôi đưa hắn vào danh sách đen.
Không biết là nhẹ nhõm hay tiếc nuối. Có lẽ là cả hai.
Tôi và Phí Nghiêm lớn lên cùng nhau, từ mẫu giáo đã như hình với bóng, thân đến mức mặc chung quần. Phụ huynh hai nhà thường trêu: "Sau khi phân hóa thì không được thân thiết thế này nữa đâu."
Phí Nghiêm ngẩng cao đầu, vỗ ng/ực hùng h/ồn:
"Cùng giới thì làm huynh đệ, khác giới thì con sẽ cưới An An! Đằng nào cũng không xa nhau!"
Vẻ đắc ý của hắn khiến cả nhà cười nghiêng ngả. Tôi đ/á nhẹ vào chân hắn, càu nhàu:
"Sao nhất định phải là em làm Omega?"
Phí Nghiêm liếc tôi, mặt đỏ ửng:
“Vậy... vậy anh sẽ... sẽ cưới em."
Hồi ấy, chúng tôi cười ngặt nghẽo.
Kỳ I năm cấp ba, hai đứa lần lượt phân hóa. Một Alpha, một Omega. Độ phù hợp pheromone 99% - cao đến kinh ngạc. Cộng đồng mạng đua nhau ship couple, phụ huynh hai nhà mừng rỡ kết thông gia ngay tại chỗ.
Tôi chẳng có cảm xúc gì, đúng hơn là chưa kịp định hình. Chỉ Phí Nghiêm là cúi gằm mặt, vẻ chẳng vui. Hắn bắt đầu tránh mặt tôi, thờ ơ lạnh nhạt, tan học là lao vào quán bar vũ trường.
Tôi nhận ra người bạn tri kỷ hơn chục năm đang dần xa cách. Chẳng hiểu mình sai chỗ nào, tôi cố đuổi theo đòi lời giải thích. Nhưng càng níu kéo, hắn càng chán gh/ét.
“Cả thế giới ép anh phải ở bên em, chẳng ai thèm quan tâm anh có muốn không? Cả đời bị pheromone kh/ống ch/ế, buồn nôn ch*t đi được!"
Nhìn hắn say khướt nằm vật dưới đất, lòng tôi chua xót khó tả. Thực ra tôi chỉ muốn được như xưa, làm bạn tốt của nhau...
Không ngờ lại khiến hắn khổ sở đến thế.
Bình luận
Bình luận Facebook