Tôi ở nhà cậu ấy 3 ngày.
Vừa quay lại công ty, Trình Kỳ liền nhìn mặt tôi, xoa cằm đ/á/nh giá: “Sao tôi cảm thấy cậu trông giống…”
“Giống gì?”
“Giống như vừa trải qua chuyện phòng the quá độ vậy.”
“Vậy sao?”
Anh ta tự phủ nhận luôn câu trả lời, “Nhưng nghĩ lại cũng không thể nào, cậu sống khổ hạnh như sư thầy rồi mà.”
Tôi bật cười nhạt nhẽo, gọi trợ lý vào, “Cho người soạn hợp đồng hợp tác với Vọng Tinh, cách thức hợp tác và tỷ lệ chia phần tôi đã gửi qua email, làm nhanh đi. Nhân tiện, liên hệ với phóng viên của Nhật báo Kinh tế, cậu biết nên nói thế nào rồi đấy.”
Trợ lý gật đầu, lập tức đi làm.
Trình Kỳ có chút không hiểu, “Chẳng phải Vọng Tinh là công ty của thằng nhóc đó sao? Cậu đã nói cậu ta gh/ét cậu thấu xươ/ng, hợp tác là chuyện không thể, soạn hợp đồng để làm gì?”
“Trước đây tôi có chút sai lầm trong suy nghĩ.”
Trình Kỳ vẫn không lạc quan, “Xem thái độ cậu ta đối với cậu trước kia, khó lắm.”
“Tôi nói được là được. Nội gián đã tìm ra chưa? Còn rảnh rỗi ở đây nói nhảm với tôi.”
“Rảnh thì đi ăn cơm với Âu Dương Di, đừng để bộ phận kiểm toán chạy qua đây 3 lần mỗi ngày.”
Anh ta bĩu môi, xoay người rời đi.
Tôi bận đến 7 giờ tối mới về, đang cúi người thay giày thì nghe tiếng động trên lầu. Động tác của tôi khựng lại, ngẩng đầu nhìn về phía phòng Kỷ Di Tinh.
Trong 2 giây chờ đợi ấy, tôi chợt nhận ra: Thói quen này chưa từng thay đổi.
Kể cả khi cánh cửa ấy đã khóa ch/ặt sau khi cậu ấy rời đi.
Tôi vẫn luôn vô thức liếc nhìn nơi đó.
Cánh cửa đóng bụi 2 năm lại mở ra, Kỷ Di Tinh mặc bộ đồ đơn giản bước ra.
Cậu ấy luôn thích trang phục tối giản.
Áo thun cotton xám, quần dài xám, không một chi tiết thừa. Khuôn mặt diễm lệ phối hợp cùng phong thái ấy làm toát lên vẻ đẹp thanh tao trong vô thức.
Thấy tôi, cậu ấy cúi mắt hỏi: “Về rồi à?”
“Ừ.” Tôi dõi theo từng bước chân cậu ấy xuống cầu thang, tiến đến bên tôi, thuận tay cầm lấy áo khoác tôi vừa cởi ra rồi treo lên.
Như thể cậu ấy chưa từng rời đi.
“Sao cậu ở đây?”
Cậu ấy nhíu mày, liếc tôi một cái, ánh mắt thoáng chút trách móc: “Chẳng phải tối qua tôi đã nói với chú là tôi sẽ dọn về đây rồi sao?”
“À, không nghe thấy.”
Ai lại bàn chuyện lúc ấy chứ?
Dì giúp việc dọn cơm lên, cậu ấy ngồi vào vị trí quen thuộc.
Tấm khăn trải bàn đã cất đi lại được trải ra.
Chú Lưu nở nụ cười hớn hở, thay bình hoa mới tự tay trồng lên bàn.
Tôi biết chú Lưu rất vui vì Kỷ Di Tinh trở lại. Còn bản thân tôi?
Không hẳn là vui sướng, chỉ là khoảng trống kia đột nhiên được lấp đầy, một cảm giác bình yên đến lạ.
Bữa cơm trôi qua bình thản.
Sau khi cậu ấy đi, tôi đã quen ăn một mình.
Giờ cậu ấy quay về, tôi lại chẳng thấy xa lạ, như thể cậu ấy vốn thuộc về nơi này.
“À này, hợp đồng mà trợ lý của tôi gửi tới, cậu đã xem chưa?”
“Chưa.”
Tôi liếc nhìn cậu ấy: “Còn lần lữa gì nữa?”
“Không phải. Mai tôi đến thẳng công ty chú ký.”
Tôi kinh ngạc buông đũa.
Làm ăn mười mấy năm, đây là lần đầu gặp chuyện tùy tiện thế này. Ai không biết còn tưởng m/ua bắp cải ngoài chợ.
Cậu ấy thoáng liếc nhìn món ăn trước mặt tôi, hỏi: “Không được à?”
“Cậu nên xem trước đi, có chỗ nào không hợp thì thương lượng sửa đổi.”
“Muốn làm sao cũng được. Công ty tôi toàn quyền quyết định.”
Tôi mím môi, lờ mờ đoán ra ẩn ý.
Đang suy nghĩ, khóe mắt tôi lại thấy cậu ấy lén liếc nhìn đĩa thức ăn trước mặt.
Tôi mải mê suy nghĩ, lười để ý chi tiết ấy, thuận tay gắp cho cậu ấy một đũa.
Chợt hiểu ra điều gì, tôi quay sang định nói, lại thấy cậu ấy cúi đầu ăn miếng rau, khóe miệng cong lên thành nụ cười.
Lời nói đến cổ họng bỗng nghẹn lại.
Tôi nhận ra cậu ấy đang vui.
Chỉ vì một chi tiết nhỏ nhặt ấy, cậu ấy lại thật sự vui vẻ.
Dây th/ần ki/nh tôi như có kiến bò qua, hơi ngứa ran.
Tôi tự hỏi, phải chăng trước kia tôi đã đối xử tệ với cậu ấy?
Đến nỗi một hành động nhỏ nhoi thế này cũng đủ khiến cậu ấy hạnh phúc.
Bình luận
Bình luận Facebook