Tôi và Ảnh Đế bị trói buộc vào hệ thống yêu đương nồng ch/áy. Phải ngày ngày quấn quýt như keo sơn, nếu không sẽ bị trừng ph/ạt.
Nhưng cả hai chúng tôi đều là đàn ông mà! Hơn nữa... hắn còn là bạn trai cũ của tôi.
Tôi đã đ/á hắn hai lần.
Ha ha.
Tôi không muốn sống nữa rồi.
[Cảnh báo: Nhiệm vụ ôm ấp còn 30 giây, quá thời gian ký chủ sẽ bị ngàn đ/ao xẻo thịt.]
Tôi lật đật trở dậy khỏi giường, quần áo còn chưa kịp mặc, lăn lộn bò ra ngoài.
Cùng lúc đó, cánh cửa phòng bên cạnh cũng mở toang ra.
Lục Quan Lan vội vã bước ra, tóc tai bù xù, xỏ dép lết đến như bay về phía tôi.
Dây lưng áo choàng ngủ của hắn tuột cả ra.
Trong tiếng đếm ngược lạnh lùng của máy móc "ba, hai, một"
Hai cơ thể ấm áp đ/ập vào nhau "rầm" một tiếng.
[Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ!]
Hai chúng tôi thở phào nhẹ nhõm, buông tay nhìn nhau, ai lấy đều hiện lên vẻ x/ấu hổ ngượng ngùng.
Lục Quan Lan nhăn mặt khó chịu:
"Hàn Tông Dư, sau này ngủ mặc đồ vào được không?"
Tôi ngáp ngắn ngáp dài đáp qua quýt:
"Lần sau, lần sau."
Hắn quay lưng vào phòng, tôi liền ngẩng đầu lườm cho một phát.
Thói quen ngủ truồng hình thành từ hồi yêu nhau mười năm trước.
Lúc ấy Lục Quan Lan đêm nào cũng khóc lóc đòi tôi cởi đồ.
Giờ đây chỉ ôm trần thôi mà hắn đã bắt đầu câu nệ.
Hừ, đúng là đàn ông!
Tôi về phòng mặc đồ, Lục Quan Lan thắt ch/ặt dây áo choàng đi đ/á/nh răng.
Nhờ cái hệ thống quái q/uỷ này, tôi và người yêu cũ lại đoàn tụ sau mười năm xa cách.
Ngày nào cũng phải nắm tay, ôm ấp, hôn chúc ngủ ngon.
Còn phải ăn cùng, đi dạo cùng, cuộn tròn xem phim trên ghế sofa.
Ch*t ti/ệt thật.
Hồi 20 tuổi chúng tôi còn chẳng bám dính thế này.
Vừa chỉnh tề trang phục xong, hệ thống lại vang lên:
[Nhiệm vụ mới: Bữa sáng tình yêu do chồng chuẩn bị.]
Tôi và Lục Quan Lan nhìn nhau.
Đồng loạt lao về phía bếp.
Nhanh như chớp, tay tôi vừa chạm vào cán chảo đã bị Lục Quan Lan hất vai đẩy ra.
Hắn tay trái bật bếp, tay phải đ/ập trứng.
Rắc rắc hai tiếng, trứng ốp la hình trái tim hiện ra.
Lục Quan Lan ngoảnh lại cười tủm tỉm, ánh mắt đắc ý.
Tôi thua rồi...
Lại không giành được danh hiệu "chồng".
Tôi nghiến răng gằn giọng: "Hừ, nhường cho cậu đấy. Dù sao cậu cũng "nhỏ tuổi" hơn tôi mà."
Mặt Lục Quan Lan đen sầm:
"Sinh nhật cậu chỉ lớn hơn tôi một ngày."
Tôi nhướng mày:
"Sao nào?"
"Lớn hơn một ngày, một giờ, một giây... Thì cậu cũng mãi là "cậu em trai bé bỏng" của tôi."
Tôi hất mặt quay đi, n/ão bỗng vang lên tiếng "ting".
[Nhiệm vụ phụ: Khi chồng nấu ăn, vợ hãy ôm từ phía sau.]
[Hãy đỏng đảnh quấy rối để chồng bế bạn lên bàn bếp hôn cho đến khi đồ ăn ch/áy khét.]
"..."
Hệ thống gì đây?
Đúng là quá khiêu khích!
Chương 10
Chương 17
Chương 9
Chương 6
Chương 7
Chương 6
Chương 9
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook