03Tôi thừa nhận là tôi bị nhan sắc làm cho mê muội!Hứa Ngôn Trạch mới ra mắt, “Cuộc sống tươi đẹp” là chương trình truyền hình đầu tiên anh ấy tham gia, dù chương trình này khá là flop nhưng tôi vẫn là một trong những người phát hiện ra “vẻ đẹp tiềm ẩn” này!“Khụ khụ...ừm...xin lỗi, thật ra tôi là fan của anh!” Trước khi Hứa Ngôn Trạch nổi gi/ận, tôi vội vàng tuyên bố thân phận của mình.Hứa Ngôn Trạch há miệng, định nói gì đó nhưng lại thôi. Có lẽ anh ấy đang nghĩ rằng thế giới này thật nhỏ bé, làm thêm ngoài giờ mà cũng gặp phải fan của mình.“Tôi thề là tôi thật sự là fan của anh. Sinh nhật trên Baidu của anh ghi là 15 tháng 10, nhưng thực ra sinh nhật thật của anh là ngày 15 tháng 9. Tên thật của anh là Ngôn Trạch, Hứa là họ mẹ anh nên anh mới thêm vào, màu sắc yêu thích của anh là...”“Tôi tin rồi.” Hứa Ngôn Trạch bất lực nhìn tôi, “Nhưng này cô gái, cô có thể đứng dậy khỏi người tôi được không?”Tôi thề là tôi đã cố rồi.Nhưng hình như tôi quên mất là chân mình vẫn đang đ/au.Thế là lại một lần nữa tôi ngã đ/è lên Hứa Ngôn Trạch. Anh ấy thở dài rồi ôm ch/ặt lấy tôi, khẽ nói vào tai tôi: “Đừng cử động, để tôi giúp cô.”Aaaaa, Hứa Ngôn Trạch, anh có biết mình đang làm gì không? Anh chơi ăn gian rồi đấy?Tim tôi đ/ập thình thịch không ngừng.04Khi tôi biết Hứa Ngôn Trạch định cho thuê phòng ngủ phụ, tôi không thể tin vào tai mình.Nhưng nghĩ lại thì Hứa Ngôn Trạch mới tốt nghiệp, hiện giờ còn đang chạy show đóng vai phụ ở nhiều đoàn làm phim để gây dựng tên tuổi. Cuộc sống tươi đẹp tuy flop thảm hại nhưng là ng/uồn tài nguyên tốt nhất mà anh ấy có thể nhận được lúc này.Nên đây cũng là cách để giảm bớt áp lực cuộc sống.Tôi rất hiểu điều đó.Nhưng với tư cách là một fan, nếu tôi bỏ lỡ cơ hội tiếp cận thần tượng của mình thì đúng là tôi không hiểu bản thân mình chút nào rồi.Hứa Ngôn Trạch có vẻ hơi ngượng, tai anh ấy đỏ ửng.“Nếu anh đã muốn cho thuê, tại sao không cho tôi thuê?” Tôi hít một hơi thật sâu đưa ra đề nghị có phần không biết x/ấu hổ này.“Cô là con gái, sống cùng tôi như vậy không hay đâu.” Hứa Ngôn Trạch từ chối thẳng thừng.“Có gì mà không hay? Anh cũng là một nghệ sĩ, nếu anh ở với một người hoàn toàn xa lạ lỡ họ tiết lộ đời tư của anh thì sao? Nhưng còn tôi thì sao, dù gì chúng ta cũng đã ‘sống chung’ với nhau mấy ngày rồi. Anh còn không biết tôi là người thế nào sao?” Tôi cố ý nhấn mạnh hai chữ “sống chung”, quả nhiên Hứa Ngôn Trạch đỏ mặt.“Không phải sống chung mà là ở ghép.” Hứa Ngôn Trạch nghiêm túc sửa lại lời tôi.“Chẳng phải đều giống nhau à?” Tôi đảo mắt, “Nếu anh không phản đối, vậy quyết định thế đi. Chỉ có điều, hiện tại tôi không có thu nhập nên tiền thuê nhà anh phải chịu giúp tôi nhé.”“Để tôi suy nghĩ đã.” Hứa Ngôn Trạch lộ vẻ đắn đo.“Suy nghĩ cái gì nữa, anh có thể tìm đâu ra người bạn cùng phòng hoàn hảo như tôi chứ?”“Hứa Ngôn Trạch, tin tôi đi, sống chung với tôi anh sẽ không thiệt đâu.”“Không phải sống chung!” Hứa Ngôn Trạch lại sửa lời tôi lần nữa.“Anh không phản đối vậy coi như đã đồng ý rồi nhé.” Tôi nhún vai.“Cô!” Hứa Ngôn Trạch có vẻ bất lực.“Cô cái gì mà cô, gọi tôi là Chiêu Chiêu, Ôn Chiêu Chiêu. Hứa Ngôn Trạch, rất vui khi được sống chung với anh.” Tôi đưa tay ra mỉm cười tinh nghịch với anh ấy.
Bình luận
Bình luận Facebook