Trả Thù

Chapter 2

31/07/2024 20:10

8,

Điều quan trọng nhất bây giờ là làm thế nào để vào nhập vào cơ thể Trình Nhiêu một lần nữa, tồn tại dưới hình dáng linh h/ồn dường như tôi không thể làm gì được.

Tôi vồ lấy cơ thể cô ta mấy lần nhưng không thành công, tôi lơ lửng trên không, nhìn Trình Nhiêu ăn uống đầy đủ rồi ngủ thiếp đi.

Trịnh Đà nhẹ nhàng đắp chăn cho Trình Nhiêu, lặng lẽ thu dọn hộp cơm trưa, nhẹ nhàng đẩy cửa đi ra ngoài.

Tôi theo anh ra cửa, mới nhận ra trời đã sáng.

Tôi không ngờ rằng căn phòng kỳ lạ lại nằm trên tầng ba của một tòa nhà sáu tầng.

Làm sao bố tôi có thể phẫu thuật ở một bệ/nh viện nhỏ như vậy?

Đợi đã, nơi này không giống bệ/nh viện, cả tòa nhà đều yên tĩnh, không có bệ/nh nhân hay người nhà nào khác, thậm chí cả y tá cũng không có.

Bên ngoài bệ/nh viện là một con dốc trải đất, con đường nhựa dẫn vào cổng sân chỉ vừa đủ độ rộng cho hai chiếc ô tô.

Nhìn thế nào đi nữa cũng không giống đang ở nội thành, ngay cả đến ngoại ô cũng không giống.

Thời tiết tháng bảy vốn đã rất nóng, cái nắng như th/iêu đ/ốt trên bầu trời, trước buổi trưa, những tán lá ngô đồng rũ xuống vì nắng nóng, ve sầu trên cây kêu réo cả phổi. Làm tôi còn tưởng Hắc Bạch Vô Thường lại đến.

Một tia suy nghĩ loé lên trong đầu tôi, hai người bọn họ đều không thể ở dưới ánh mặt trời, thế tại sao tôi lại có thể?

Tôi bối rối theo bước Trịnh Đà vào văn phòng ở tầng một mà không suy nghĩ.

"Bố." Khi Trịnh Đà gọi ông, bóng dáng cao lớn mặc áo sơ mi giản dị màu xám đậm đang đứng trước cửa sổ liền quay lại, đó là bố tôi Trình Trí - một bác sĩ phẫu thuật nổi tiếng ở tỉnh S.

Lông mày nhíu lại thành chùm, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Trịnh Đà đang hơi run lên.

“A Nhiêu đã tỉnh rồi.” Trịnh Đà cố gắng dùng giọng điệu thoải mái để xoa dịu sự căng thẳng trong lòng, “Nhưng tinh thần của cô ấy có chút không ổn lắm.”

“Có chuyện gì vậy?” Bố hỏi với giọng nghiêm nghị thường ngày.

Trịnh Đà kể lại những gì Trình Nhiêu đã nói về tôi sau khi cô ấy tỉnh dậy, bố tôi lông mày lại càng nhíu lại, ông im lặng một lúc rồi nói: “Đó chỉ là ảo giác do nỗi sợ hãi trong lòng tưởng tượng ra thôi. Nếu sau khi vết thương lành rồi mà con bé vẫn còn dấu hiệu đó thì con hãy đưa con bé đi gặp bác sĩ tâm lí."

Sau đó ông nói thêm: "Đồ vô tích sự!"

Mắt tôi nóng bừng, như thể nước mắt sắp tuôn ra, nhưng tôi biết rằng mình đã vĩnh viễn không còn khả năng này nữa.

“Bố…” Tôi lẩm bẩm, “Tại sao vậy?”

Sau khi mẹ tôi qu/a đ/ời, bố là người thân duy nhất đáng để tôi tin tưởng và dựa dẫm.

Ông ây là bố tôi, tại sao ông ấy lại có thể nhẫn tâm gi*t đứa con gái ruột của mình, moi tim tôi để đặt vào cơ thể một người vốn dĩ không cùng huyết thống?

Ông ấy không nghe thấy tôi nói, chỉ lạnh lùng nói với Trịnh Đà: “Chăm sóc tốt cho con bé.”

Trịnh Đà gật đầu, hóa ra anh ta trước mặt bố tôi lại là dáng vẻ khiêm tốn thận trọng đến vậy, điều này đã hoàn toàn vượt xa những đ/á/nh giá của tôi về anh ta trước đây.

Bố lái xe rời khỏi bệ/nh viện, tôi muốn theo ông về nhà, lại phát hiện ra mình không thể rời khỏi bệ/nh viện.

Có lẽ bởi vì tim tôi ở trong người Trịnh Nhiêu nên tôi bị giới hạn trong một phạm vi nhất định.

9,

Trong thời gian Trình Nhiêu hồi phục sức khỏe, bên cạnh ngoại trừ Trịnh Đà thì không còn ai khác tới lui, ngay cả bố tôi cũng chưa từng tới chăm.

Mẹ kế không tới, chẳng lẽ bà không biết Trình Nhiêu đang phẫu thuật hay là nơi này quá bí mật, không thể để nhiều người biết?

"Bang..." Trình Nhiêu làm đổ hộp cơm mà Trịnh Đà mang đến, cơm, cá hấp và súp sườn heo vương vãi trên sàn.

Trịnh Đà không để ý đến bộ quần áo bị nước súp làm ướt, nhẹ nhàng dỗ dành cô ta với nụ cười trên môi: "A Nhiêu ngoan, em phải ăn uống thật tốt để có thể hồi phục càng sớm càng tốt mới có thể về nhà!"

"Ngoại trừ anh, những người khác đều chet rồi sao?" Trình Nhiêu mặt đầy nước mắt, "Tại sao bố mẹ tôi không tới? Nhìn thấy mặt anh tôi liền thấy chán gh/ét, cút đi! Cút càng xa càng tốt! "

Vẻ tức gi/ận trên mặt Trịnh Đà thoáng chốc biến mất, anh hạ giọng nói: “Bố bận quá, em biết mà, hôm phẫu thuật, chính bố đã phụ trách toàn bộ ca mổ, trước khi đi còn dặn anh phải quan tâm chăm sóc cho em."

"Mẹ tôi thì sao? A Phúc đã chet rồi, cũng không cần phải diễn nữa!" Hai mắt Trình Nhiêu đỏ ngầu, mở to đến mức gần như sắp lồi ra khỏi hốc mắt, mang theo vẻ u ám kỳ lạ.

Diễn? Là ý gì? Mẹ kế đối xử tối với tôi còn lạnh nhạt với chính con gái ruột của mình đều là diễn kịch cho tôi xem sao?

Ngoài mẹ kế và Trình Nhiêu, những người diễn kịch trước mặt tôi còn có ai nữa? Bao gồm cả bố tôi và Trịnh Đà phải không?

Thì ra tôi là sống 20 năm trời chỉ là một trò đùa, là sân khấu để họ hoàn thành vai diễn của mình?

“Ừm,” Trịnh Đà ánh mắt lảng tránh, “Nơi này không tiện cho nhiều người biết.”

Đúng như dự đoán, nơi này là căn cứ bí mật của bọn họ, một nơi mà dù tôi có bị bọn họ gi*t ở đây cũng không ai hay biết!

Họ sẽ giải thích sự biến mất của tôi với thế giới bên ngoài như thế nào?

"A Nhiêu, đừng gây rối nữa!" Trịnh Đà cúi mặt xuống nghiêm nghị nói: "Em có biết anh và bố mẹ đã tốn bao nhiêu thời gian và công sức để ghép tim của A Phúc cho em không? Cho đến bây giờ, vẫn còn rất nhiều hậu quả phải giải quyết."

Trình Nhiêu nghe được lời này, cô ta lại càng trở nên đi/ên cuồ/ng, dạo này cô ta thường xuyên không kiềm chế được bản thân như vậy.

"A..." Cô ta hét lên, bịt tai và nhắm mắt lại: "Không! Không! Cô ta chưa ch*t, cô ta vẫn còn ở đây! Cô ta muốn chiếm đoạt thể x/á/c tôi."

Trịnh Đà chán nản nhìn cô một lúc, sau đó thay vì cố gắng an ủi cô như trước, anh quay người đi ra ngoài.

Khi quay lại, anh ta cầm một ống tiêm trong tay, dùng sức giữ ch/ặt một cánh tay của Trình Nhiêu, tiêm th/uốc vào trong.

Một lúc sau, Trình Nhiêu ngủ thiếp đi, Trịnh Đà thở phào nhẹ nhõm.

Anh ta nhìn Trình Nhiêu trên giường với vẻ mặt u ám, con ngươi đen láy lộ rõ vẻ phiền lòng.

Tâm trí tôi còn bị vướng mắc bởi những suy nghĩ vừa rồi, nó càng ngày càng giống như một khối sương m/ù lớn, vô thức bao phủ lấy cơ thể Trình Nhiêu.

Lần nữa mở mắt ra, tôi lại nhập vào cơ thể Trình Nhiêu!

10,

May thay, Trịnh Đà đang tập trung dọn dẹp đống bừa bộn trên mặt đất nên không để ý đến tôi, tôi vội vàng nhắm mắt lại.

Lúc này, trong tai tôi vang lên tiếng nói của Trình Nhiêu: "A! Đồ lợn b/éo! Ra đây! Huhu… tại sao cô lại chiếm lấy thân x/á/c của tôi!"

Tôi phớt lờ cô ta và thậm chí không buồn nhìn đến.

Tôi vẫn chưa biết quy luật của việc nhập vào và thoát ra khỏi cơ thể cô ta là gì, nhưng lần này tôi phải hết sức cẩn thận, không thể để Trình Nhiêu tìm được cơ hội lần nữa.

Khi Trịnh Đà mang hộp cơm khác đến đến, tôi đang tựa người vào thanh giường, nhìn chằm chằm anh ta.

Anh ta rất nhạy bén, ngay lập tức cảm thấy có gì đó kỳ lạ, anh ta nghi ngờ nhìn chằm chằm tôi vài giây, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi.

Tôi vội vàng thu ánh mắt lại, không thể để anh ta biết được cơ thể của A Nhiêu đã bị tôi chiếm đoạt.

"A Nhiêu?" Anh ta ngập ngừng gọi tên A Nhiêu, chăm chú quan sát phản ứng của tôi.

"Sao anh đến muộn vậy? Tôi sắp chet đói rồi!" Tôi bắt chước giọng điệu bực bội của Trình Nhiêu.

“Ồ, anh xin lỗi,” Trịnh Đà đột nhiên thay đổi nụ cười, “Đều là lỗi của anh. A Nhiêu buổi trưa chưa ăn gì, lẽ ra anh phải đến sớm hơn.”

Anh vội vàng mở hộp cơm, bày cơm và các món khác nhau ra chiếc bàn ăn nhỏ trước mặt tôi.

Tôi nhân cơ hội này thực sự nhìn rõ bộ mặt của anh ta, hóa ra người tôi quen từ những năm cấp 2 cho đến khi trưởng thành lại có một mặt khác như vậy, lạ lẫm đến mức không quen.

Tôi thực sự muốn hỏi anh ta chuyện gì đang xảy? Tại sao bọn họ lại gi*t tôi? Anh ta là chủ động hay bị ép tham gia vào chuyện này?

Trên thực tế, thì dù cho là tự mình tham gia hay là bị ép đều không có gì khác biệt? Chí ít đối với tôi thì không có gì khác biệt, đều là phản bội!

Bây giờ tôi không thể tin được ai, chỉ có thể dựa vào chính bản thân tìm ra chân tướng.

Giả vờ ngoan ngoãn ăn xong, tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh tuấn của Trịnh Đà và nói: "Tôi muốn ăn bánh sô cô la!"

Trịnh Đà gi/ật mình, như không tin vào tai mình, nhìn chằm chằm vào tôi và hỏi: "A Nhiêu, em muốn ăn gì cơ?"

“Ăn bánh sô-cô-la, bánh quy và uống trà sữa.” Tôi phát âm rõ ràng từng từ từng chữ.

"Không được! Đồ con lợn b/éo! Cô không được phép h/ủy ho/ại cơ thể của tôi!" Linh h/ồn của Trình Nhiêu lơ lửng trên không đang gi/ận dữ m/ắng tôi.

Tôi lợi dụng lúc Trình Đà không chú ý và quay lại nhìn Trình Nhiêu một cách hả hê.

Trình Nhiêu không ngừng bay qua bay lại trước mặt tôi.

"A Nhiêu, từ nhỏ em đã không ăn đồ ngọt." Trịnh Đà ngập ngừng nói: "Ăn những thứ này sẽ khiến em tăng cân. Chẳng phải em gh/ét nhất vẻ ngoài của m/ập mạp của A Phúc sao? Còn nữa, nếu tăng cân rồi, không múa được phải làm sao?"

Tôi vung tay, lật bàn ăn, liệng cuốn sách đang đọc dở trên giường, giả vờ rút kim truyền dịch trên cánh tay ra.

"Bây giờ tôi muốn ăn! Lúc còn nhỏ chính các người ép không cho tôi ăn! Bây giờ tôi nhất quyết phải ăn bằng được. Cô ta cũng đã chet rồi, tại sao đến đồ ngọt tôi cũng không được ăn?"

“Được, được!” Trịnh Đà nhanh chóng đầu hàng, đưa tay giữ ch/ặt cánh tay của tôi, ngăn cho kim truyền dịch bị lỏng ra, “Anh đi m/ua cho em.”

“Mỗi lần tới đây tôi đều phải m/ua, nếu không thì tôi sẽ không ăn cơm!”

Linh h/ồn của Trình Nhiêu bay qua bay lại gào thét trên không, không đến một tháng tôi đã khiến cân nặng của cô ta tăng gấp hai lần.

Kể từ khi tăng cân, Trịnh Đà ngày càng nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ, anh ta thường xuyên nhìn tôi với ánh mắt ngơ ngác, có khi còn sợ hãi đến mức không dám nhìn thẳng vào tôi.

Vội lấy gương soi, tôi kinh ngạc phát hiện tôi trong gương chính là dáng vẻ của A Phúc!

11,

Hôm tôi xuất viện trở về nhà, khoảnh khắc tôi mở cửa và nhìn thấy bố tôi và mẹ kế, bọn họ đứng đó bàng hoàng, miệng há hốc trong vô thức, và cả ánh mắt của bố tôi, người trước giờ luôn giữ trạng thái điềm tĩnh, tràn ngập nỗi sợ hãi sâu sắc.

Tôi mỉm cười chào họ: “Bố, mẹ ơi, con về rồi đây!”

“A...” mẹ kế hét lên như một con lợn đang bị gi*t thịt, sắc mặt trắng bệch, trợn mắt sắp ngã xuống, nhưng được bố tôi đỡ lại.

“A, A Phúc?” Bố phát ra một giọng khàn khàn và r/un r/ẩy.

“Chú, dì đừng sợ, cô ấy là A Nhiêu.” Trịnh Đà bước tới, đỡ lấy mẹ kế tôi, “Con đã nói quá rồi, dạo này A Nhiêu có chút tăng cân."

Mẹ kế ồ lên, vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt sợ hãi như nhìn thấy m/a.

Bố vẫn bình tĩnh, rất nhanh lấy lại tinh thần, ho hai tiếng để bình tĩnh lại tâm trạng, nhưng không khỏi lẩm bẩm: “Sao có thể như vậy?!”

"Bố, mẹ, con là A Nhiêu đây." Tôi cười ngọt ngào, đây là biểu cảm điển hình của A Phúc, Trình Nhiêu đã bao giờ nở nụ cười như vậy chưa?

Bọn họ lại sợ hãi lùi lại hai bước.

“Xin lỗi, để hai người phải kinh sợ rồi.” Tôi giả vờ xin lỗi, cúi đầu, “Con cũng không biết tại sao, nhưng sau khi tỉnh dậy con rất thích ăn đồ ngọt, như thể muốn bù đắp những gì mình chưa được ăn lúc còn nhỏ."

Tất nhiên, linh h/ồn của Trình Nhiêu cũng bay theo sau lưng, lúc thì cô ta lơ lửng trên không, lúc thì khóc lóc với bố mẹ, lúc thì phỉ nhổ tôi.

Tôi đã quen với sự tồn tại của cô ta, cứ thế nhắm mắt làm ngơ, trong khoảng thời gian này, tôi cẩn thận tỏ ra rất bình tĩnh, không để mình bị tiêm th/uốc an thần nữa, tôi cũng không cho phép mình có ý nghĩ bị thoát ra khỏi lần nữa. Những khả năng và những biến cố có thể khiến điều đó xảy ra đều bị tôi ngăn chặn.

Phải mất một thời gian dài họ mới chấp nhận sự thật rằng tôi thực sự là Trình Nhiêu.

"Không được, con phải gi/ảm c/ân!" Mẹ kế vỗ nhẹ tay tôi, nghiêm túc nói: "A Nhược, con biết mẹ đã tốn bao nhiêu công sức để rèn luyện con thành một người với một thân hình hoàn hảo. Nhìn con bây giờ xem, giống hệt A Phúc. Nhìn xem, thế này sau này còn học múa thế nào được nữa?”

“Con không muốn học múa nữa,” tôi nheo mắt nhìn mẹ kế, “Không phải mẹ nói với A Phúc rằng nhảy rất mệt và giãn cơ cũng rất đ/au sao?”

“Ngốc, nếu ta không nói như vậy thì làm sao nuôi nó b/éo tốt như một con lợn được,” đôi mắt mảnh khảnh của mẹ kế lóe lên vẻ xảo trá, “Con còn không hiểu sao? Mẹ muốn con khi đứng cạnh nó phải thật nổi bật toả sáng, lấn át cả nó! "

Hóa ra bà ta nuôi tôi thành kẻ vô dụng chỉ để tôi làm nền cho con gái ruột của bà ta?

“Dù sao con cũng không muốn học múa nữa,” tôi lắc đầu bướng bỉnh, “Dù gì A Phúc cũng chet rồi, tiền của cô ta có phải sẽ đưa cho con không? Con có số tiền tiêu cả đời không hết, việc gì phải đi học múa khổ như vậy chứ!”

Đây chỉ là suy đoán của tôi, vì vậy cũng đến lúc phải x/á/c thực lại rồi.

Quả nhiên, mẹ kế cười đến khi mắt nheo lại, đắc ý nói: "Đúng vậy, con gái của mẹ kiếp này nhất định sẽ được hưởng vinh hoa phú quý vô tận!"

12,

Thì ra bọn họ thực sự nhắm vào tài sản của tôi!

Nói một cách logic, sau khi tôi ch*t, tài sản đứng tên tôi sẽ thuộc về bố tôi và Trịnh Đà, cho dù Trình Nhiêu dù cho có muốn tranh giành cũng phải đợi sau khi bố tôi và dì chet đi.

Thái độ của Trịnh Đà đối với Trình Nhiêu có chút khó hiểu, có vẻ như anh ta rất yêu cô ta nhưng cũng có vẻ như không hẳn là như vậy, tôi nhìn không rõ được.

Tôi nôn nóng muốn biết lý do tại sao bố tôi lại tự tay gi*t tôi, việc này giống như một con d/ao đ/âm vào ng/ực tôi, khiến tôi đ/au thấu xươ/ng từng giây từng phút.

Sức khỏe của tôi dần hồi phục, bố tôi và Trình Đà tuyên bố với truyền thông bên ngoài là tôi - A Phúc đã ra nước ngoài chữa bệ/nh tim.

Suy cho cùng, với tiền sử bệ/nh tim của mẹ tôi thì không ai nghi ngờ điều đó cả.

“Ra nước ngoài chữa bệ/nh, sau đó thì sao?”

Tôi nhìn thẳng vào mắt bố, ông cúi xuống khó chịu và nói bằng giọng nghèn nghẹn: “Nửa năm sau thì tuyên bố qu/a đ/ời.”

Ha, tôi cười khẩy, nếu có một tấm gương, nụ cười của tôi trong gương lúc này chắc hẳn sẽ đ/au thương lắm.

"Con đừng quan tâm nữa, cứ yên tâm dưỡng bệ/nh cho khỏe!" Bố nói một cách thô lỗ rồi nhanh chóng rời đi.

Một đêm nọ, tôi phiền óc vì linh h/ồn của Trình Nhiêu, khi mở mắt ra đã nghe thấy tiếng mở cửa cổng ngoài sân.

Xem thời gian, đã hơn 12 giờ đêm.

Tôi ngồi dậy khỏi giường và chạy đến cửa sổ, đúng lúc tôi nhìn thấy xe của bố tôi đang chạy ra ngoài.

Đã muộn thế này, ông ấy tính đi đâu?

Tôi lập tức nghĩ đến bệ/nh viện kì lạ đó.

Mẹ kế của tôi bị chứng mất ngủ và phải uống th/uốc ngủ mỗi đêm để chìm vào giấc ngủ.

Tôi nhanh chóng mặc quần áo và lái chiếc BMW MINI của Trình Nhiêu ra ngoài, nhưng đã mất dấu bố tôi từ lâu.

Khi Trịnh Đà đưa tôi về, trời cũng đã tối, khung cảnh xung quanh các cửa tiệm hầu như đều đã đóng cửa, anh ta bảo tôi chợp mắt một lát, tôi giả vờ ngủ, thực ra là tôi nheo mắt cố nhìn xem con đường phía trước rõ ràng. Với khả năng định hướng nhạy bén bẩm sinh của mình, tôi biết bệ/nh viện này chắc chắn nằm ở phía Tây Bắc thành phố.

Trong khi đang cố nhớ lại, tôi đã lái xe theo hướng đi trong trí nhớ của mình.

Tôi chưa gặp được xe của bố tôi và tôi thầm lo lắng rằng mình đã đi sai hướng.

"Tại sao cô lại theo dõi bố? Cô muốn tìm ra sự thật à, hahaha..." Trình Nhiêu nói nhỏ vào tai tôi, "Tìm ra sự thật rồi thì sao? Cô có thể sống lại sao? Hahaha!"

Tôi không nhìn sang, bình tĩnh nói: “Tôi bây giờ không phải đã sống lại rồi à?”

Trình Nhiêu đột nhiên sững người, sắc mặt hậm hực, như muốn hét lên: "Đồ vô liêm sỉ! Đồ khốn! Đồ lợn ch*t đáng kh/inh!"

"Tôi nói cho cô biết, trong nhà vốn chẳng có ai yêu cô đâu, kể cả Trịnh Đà!" Trình Nhiêu nghiến răng nghiến lợi nói: "Người mà Trịnh Đà thực sự yêu chính là tôi! Anh ấy không hề yêu cô, anh ấy tiếp cận cô chỉ vì tiền mà thôi. Cô nghĩ anh ấy sẽ thật sự nhìn trúng một con lợn vừa b/éo vừa x/ấu xí như cô sao?".

Chuyện này tôi cũng đã sớm đoán trước được nhưng khi nghe cô ta nói trực tiếp thành lời lòng tôi vẫn đ/au nhói.

Chiếc xe lắc lư trên đường rồi lao vút đi về phía trước.

Mò mẫm gần 2 tiếng, tôi rẽ vào con đường trải nhựa hẹp, nhìn từ xa đã thấy ánh đèn mờ ảo trong sân.

Tôi mừng quá không dám cho xe đến gần nên đậu xe ở xa rồi lặng lẽ bước tới.

Đúng như dự đoán, chiếc Audi của bố tôi đậu trong sân, ban đêm ông ấy lén lút đi, lái chiếc xe này sẽ ít thu hút chú ý.

Có những tiếng thì thầm phát ra từ căn phòng nơi linh h/ồn tôi từng ghé qua.

Tôi bước đi ngày càng nhẹ nhàng, ngồi xổm dưới cửa sổ và chăm chú lắng nghe.

13,

"Phẫu thuật không phải chuyện nhỏ, ông phải bảo đảm thành công!" Một giọng nói khàn khàn già nua truyền ra.

"Tôi không có vấn đề gì, điều quan trọng là tình hình của nhóm nhà tài trợ đó." Bố cố ý hạ giọng.

"Thật là một đám rác rưởi, bọn họ lại bị cảnh sát phát hiện." Giọng nói già nua có chút khó chịu nói: "Dù thế nào đi nữa, các người cũng phải mau chóng tìm được người phù hợp, bên này họ không thể chờ đợi thêm được nữa."

Bầu không khí xung quanh im lặng, tiếng dế kêu nối tiếp nhau, đặc biệt rõ ràng và gắt trong môi trường yên tĩnh.

Tôi cố gắng nín thở.

"Việc đó cũng cần phải đảm bảo an toàn!" Giọng điệu của bố có phần cứng rắn hơn một chút, "Không thể chỉ vì người đó mà hy sinh toàn bộ chúng tôi."

"Hm, nếu không làm tốt việc này, chúng ta cũng sẽ ch*t!"

"Vậy để người khác làm, tôi không làm nổi." Tiếng kéo ghế tựa như bố sắp bước ra.

Tôi gi/ật nảy mình, vừa định bỏ chạy thì nghe thấy giọng nói già nua ấy lại vang lên: “Ông không có tư cách quyết định, đừng quên, ông đã giet vợ mình, sau đó tự tay giet con gái mình, giờ muốn trốn chạy sao? Haha..."

Tôi k/inh h/oàng, ông ta giet mẹ tôi?

Không phải mẹ tôi ch*t vì suy tim do lao lực quá độ sao?

Thời tiết trong đêm mùa hè vô cùng nóng bức, trán tôi đổ từng lớp mồ hôi lạnh.

Không gian lại lần nữa rơi vào im lặng.

“Như đã hứa, sau lần này tôi sẽ rút lui, u/y hi*p tôi cũng chẳng ích gì!” Tôi dường như nghe thấy bố tôi nghiến răng nghiến lợi: “Nếu không chúng ta cùng nhau đi chet!”

"Cùng nhau đi chet? Haha," giọng nói già nua như tiếng cú hú trong đêm tối, "Tay trong của người đó sẽ cho ông cơ hội rút lui an toàn không? Huống hồ—"

Dừng một giây, thanh âm đó lại vang lên: “Ông đã vất vả ba mươi năm, nỡ nhường lại cơ ngơi đã g/ầy dựng bao nhiêu năm này sao? Không phải tôi không nhắc nhở ông, con rể của ông là bản sao của ông lúc trẻ đó."

"Hừ! Chỉ dựa vào thằng nhóc đó?" Giọng điệu của bố vừa âm hiểm vừa lạnh lùng, "Không đủ tư cách!"

"Ông ch*t rồi thì hắn ta sẽ có tư cách!"

Bầu không khí im lặng lại lần nữa bao trùm cả không gian.

“Được,” giọng điệu của bố dịu đi, “Chỉ cần người hiến tặng đến, tôi sẽ sớm sắp xếp phẫu thuật. Hiệu quả thì còn phụ thuộc vào chính bản thân người đó.”

Tôi biết cuộc trò chuyện của họ đã kết thúc, và khi tôi đang định lặng lẽ lẻn ra ngoài, tôi đã giẫm phải thứ gì đó dưới chân và phát ra một tiếng động nhẹ.

Tôi sợ đến mức tim tôi gần như nhảy ra khỏi lồng ng/ực.

"Ai?!" Bố vô cùng cảnh giác, nghe được thanh âm nhỏ như vậy, bố vội chạy ra sân nhìn chung quanh.

Lúc này tôi nằm bẹp người xuống cầu thang dẫn lên tầng hai, không dám thở, may mà tối nay không có trăng, với độ cao của cầu thang, từ bên dưới hẳn không dễ dàng bị phát hiện. .

Tôi không dám chạy ra ngoài sân, nếu không cha vừa mở cửa sẽ nhìn thấy tôi, tôi nhất định không thể chạy nhanh hơn ông.

Nghe họ nói chuyện, hình như bố tôi đã tham gia một tổ chức phi pháp nào đó buôn b/án n/ội tạ/ng, nếu họ biết tôi nghe lén được bí mật của họ, chắc chắn họ sẽ gi*t tôi để bịt miệng, dù sao đến con gái ruột ông ấy cũng có thể gi*t không chút do dự. . , huống chi là Trình Nhiêu, tôi không muốn ch*t lần thứ hai.

Tôi nghe thấy tiếng bước chân của bố tôi đi vòng quanh tòa nhà rồi đi về phía cầu thang.

Tôi lo lắng đến mức toát mồ hôi lạnh, váy dính ch/ặt vào lưng, cảm giác ẩm ướt, nhớp nháp và lạnh lẽo.

Tôi liếc nhìn lên lầu, nghĩ xem mình có thể leo lên được không, nhưng không được, nếu tôi di chuyển, bố tôi sẽ nhìn thấy, tôi rất hối h/ận lúc nãy không nhanh chóng leo lên trong khi ông đang đi vòng ra phía sau tòa nhà. Lúc này, tôi sợ toát mồ hôi, ông ấy đang từ từ tiến dần về phía tôi, tôi nép ở trên lầu nhìn xuống, không dám cử động.

Tâm trí tôi đang quay cuồ/ng, tôi sẽ ki/ếm cớ gì nếu ông ấy phát hiện ra tôi? Hay là quỳ xuống đất c/ầu x/in ông ấy, hứa không nói ra bí mật của họ? Hay giả vờ mất trí nhớ, giả vờ đi/ên?

Bước chân của bố đã bước lên bậc đầu tiên, bậc thứ hai…

Tôi gần như không thể kiềm chế được sắp hét lên.

“Meo…” Một con mèo rừng đen tuyền nhảy qua bậc thang và nhanh chóng biến mất trong bóng tối.

“Là mèo!” Giọng nói già nua hít một hơi, bình tĩnh nói.

Bố tôi không nói gì và cũng không cử động.

Tôi nín thở và bất động.

Tôi biết bố tôi là người thận trọng hơn ai hết và tính tình rất đa nghi.

Dường như cả thế kỷ đã trôi qua trước khi tôi nghe thấy tiếng bước chân của cha tôi đi xuống cầu thang, ông bước đi nhẹ nhàng với sự thận trọng thường ngày, nhưng rõ ràng là ông đã thoải mái hơn nhiều.

“Tôi về đây.” Bố nói xong liền đi về phía chiếc Audi trong sân rồi phóng nhanh đi.

Tôi cứng người đợi cho đến khi bóng dáng mảnh khảnh với giọng nói già nua cũng rời đi rồi mới từ từ đứng thẳng lên.

Tôi phải làm gì nếu bố tôi quay lại và phát hiện tôi không có ở nhà? Lồng ng/ực vừa mới được thư giãn của tôi lại như thắt lại.

Danh sách chương

3 chương
31/07/2024 20:10
0
31/07/2024 20:10
0
31/07/2024 20:09
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận

Đọc tiếp

Đăng nhập để đồng bộ lịch sử trên nhiều thiết bị

Bảng xếp hạng

Top ngày

Bình luận