2.
Thành hôn được ba năm, khi thái y kết luận sẽ đoạn tử tuyệt tôn, ta thử thăm dò muốn tự mình xin nhận tội rời khỏi triều đình.
Mạnh Diệp giống như kẻ đi/ên mà xông vào trong cung rồi quỳ xuống trước mặt ta, hai mắt của hắn đỏ au thề thốt.
“Ta chỉ muốn Cẩm Hoa, thà rằng đoạn tử tuyệt tôn.”
“Nếu như hai lòng sẽ không được ch*t tốt đẹp.”
Ta đã nghĩ thoáng cho nên nhiều năm rồi cũng không còn dùng chuyện con nối dõi để làm khó mình nữa.
Hắn cũng thực hiện được lời thề, hậu viện không hề có thêm ai.
Thời gian trôi đi, nửa đời người cũng đã trôi đi nhưng ta vẫn bị tiểu cô nương này dùng chuyện con nối dõi để đ/âm một nhát vào tim, thật sự quá buồn cười.
Khi ta đang đỡ bà mẫu xuống núi, vừa khéo tiểu cô nương đó cũng đang được đỡ lên xe ngựa.
Xe ngựa rộng rãi hoa lệ không thua gì xe ngựa của phủ Thái Sư.
Nha hoàn ở xung quanh càng hầu hạ chu đáo hơn, từng câu từng chữ đều tuân theo “Lão gia dặn dò”, nữ tử này cũng là người được phu quân đặt trên đầu quả tim.
Nhưng món đồ trang trí treo trên nóc xe ngựa khiến ta ngẩn người.
Đó là thứ mà tháng trước bà mẫu của ta đã đi xin cho Mạnh Diệp, bà ấy còn dặn hắn phải đeo theo bên người, mà hắn thì một mực nói không biết đ/á/nh mất mảnh bình an này ở đâu rồi.
Đương nhiên bà mẫu của ta cũng nhìn thấy, bà ấy vội vàng đứng chắn trước mặt ta.
“Cẩm Hoa, mẫu thân cảm thấy hơi mệt, hay là con đỡ mẫu thân sang bên cạnh nghỉ ngơi một lát đi.”
Ta thu ánh mắt đi, giả vờ không nhìn thấy sự khiêu khích trần trụi của nữ tử đó.
“Dạ!”
Người đến tuổi trung niên rồi, quan trọng nhất là sĩ diện.
Tiểu cô nương không hiểu, nhưng ta là nhất môn chủ mẫu thì không thể không hiểu.
Bình luận
Bình luận Facebook