Tôi và Vương Thành đồng loạt ngoảnh mặt nhìn ra cửa kính, chỉ thấy trong làn cát vàng mịt m/ù lấp ló những bóng đen chập chờn đang nhảy nhót.
Chúng di chuyển cực nhanh, đều đang lao về phía con đường nhựa. Trận cuồ/ng phong k/inh h/oàng này dường như chẳng ảnh hưởng gì đến chúng!
"Long ca! Mấy thứ đó là cái gì vậy?"
Vương Thành trợn mắt kinh hãi, hai tay bám ch/ặt vào tay vịn, ép sát người vào cửa xe như muốn treo lơ lửng giữa không trung.
"Cái quần què! Ngồi im cho tôi!"
Tôi quát thằng nhóc một tiếng, tay lắc cần số tăng tốc, cố lái chiếc xe vào trung tâm làn đường.
Nhưng ngay lúc ấy, cả xe rùng mình dữ dội!
Như có thứ gì đó vừa đáp xuống phía sau!
Đang định với lấy bộ đàm cảnh báo các xe khác, một tiếng "rầm" chát chúa vang lên ngay cửa kính bên cạnh.
Vương Thành hét thất thanh.
Tôi quay đầu lại, đối diện ngay một khuôn mặt trắng bệch, dẹt lép như tờ giấy.
Y hệt thứ Đại Thuận đã thấy đêm đó.
Nhưng lần này, tôi nhìn rõ hơn.
Gương mặt quái vật đang biến hình.
Từ giây phút ánh mắt chúng tôi chạm nhau, khuôn mặt phẳng lỳ ấy dần hiện rõ đường nét, ngũ quan bắt đầu nổi khối.
Không cho nó cơ hội hoàn thiện, tôi bật nút hạ kính, rút roj Đả H/ồn vung một chiêu trời giáng.
Con quái vật gào "hự" một tiếng thảm thiết, lảo đảo lao ngược ra phía sau.
Bình luận
Bình luận Facebook