Tuyết bắt đầu rơi, trời rất lạnh.
Tôi từ chức.
Định đến Hải Nam một thời gian.
Để tránh rét.
Bãi cát mịn như bạch kim, bờ biển nhấp nhô.
Nắng chiều buông xuống.
Đá ngầm yên tĩnh.
Tôi chưa từng nghĩ rằng một ngày nào đó cuộc sống của tôi sẽ như thế này.
Làm lo/ạn rồi chia tay với Hứa Trạch Miện, người mà mình sẽ kết hôn.
Từ bỏ sự nghiệp mà mình thích nhất cùng thu nhập đáng kể.
Tôi trốn ở một trấn nhỏ tại Hải Nam mà không nói với ai, kể cả ba mẹ, câu cá biển mà mình không biết có mắc câu hay không.
Tôi đội mũ, trở về với giỏ cá trống rỗng.
Phía trước có một bóng người quen thuộc.
“Anh đã tìm em rất lâu.” Trên khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của Hứa Trạch Miện lộ ra vẻ uể oải và vui mừng.
Như đang chạy đua với ai đó.
"Tôi nghĩ anh không nên xuất hiện trước mặt tôi, như vậy tôi lại phải đổi chỗ. Cuộc sống của tôi bây giờ rất ổn, tới làm phiền tôi là bất lịch sự lắm đấy."
Có lẽ anh không ngờ tôi sẽ nói những lời như vậy trong khoảnh khắc tuyệt diệu ấy, khi mà cả hai đã hóa giải những hiềm khích năm xưa và gặp lại nhau sau thời gian dài xa cách.
Làn gió biển dễ chịu thổi qua người dường như có thể khiến anh co rúm lại.
Sắc mặt Hứa Trạch Miện hơi trắng bệch: “Được.”
Đó là lời hứa tuyệt vời nhất mà anh có thể hứa với tôi.
Anh đứng đó, trong bóng tối đang dần dần kéo đến.
Tôi tiếp tục đi về phía trước, thế mới biết anh đang chạy đua với ai.
Tóc trước trán Chu Nhiên ướt đẫm mồ hôi, dính bết trên trán, làm hắn trông càng trẻ trung.
“M* ki*p..” Hắn chưa kịp nói xong lời phàn nàn đầy th/ô l/ỗ thì tôi đã nhét giỏ cá trống rỗng vào tay hắn.
“Đi thôi, hôm nay không câu được cá, về rồi em hấp cua cho anh ăn.”
Bình luận
Bình luận Facebook