Góc nhìn của anh trai:
3.
Cho đến hôm đó, khi tan làm hơi muộn, tra chìa khóa vào cửa, tôi chợt nghĩ câu nói sau này anh sẽ m/ua một căn nhà lớn, có một căn nhà thuộc về chúng tôi, tôi mỉm cười, trong lòng cũng mong chờ một tương lai tốt đẹp hơn.
Vừa bước vào cửa đã thấy Cố Thừa Trạch đang quỳ ở phòng khách, bố em ấy và bố mẹ tôi đang ngồi trên ghế sô pha, cũng đúng, trong phòng treo đầy ảnh của hai chúng tôi, ai tinh tường cũng có thể nhìn ra chuyện gì đang xảy ra giữa hai chúng tôi. Khung cảnh căng thẳng trong phòng khách và vết thương trên cơ thể em ấy, cũng như khuôn mặt nghiêm túc của bố em ấy, không khó để nhận ra em ấy đã nói những gì với bố em ấy và bố mẹ tôi.
Tôi không hề sợ hãi, tôi chỉ thấy có lỗi với em ấy. Tình yêu của tôi, em hãy nghe lời họ chứ đừng để bản thân mình bị tổn thương. Cha em bước ra ngoài không nói một lời, những tên vệ sĩ đi bên cạnh hộ tống em theo, mắt em đỏ hoe, cố gắng thoát ra và gào thét: “Làm ơn cho con nói vài lời với anh ấy, cho con nói vài lời với anh ấy” nhưng vô ích. Sau đó, em ấy thì thầm với tôi: “Anh, đợi em nhé”.
Tôi đợi và đợi, khi em đến đón tôi, tôi ngửi thấy mùi thơm của hoa Hợp Hoan, vẻ ngoài của em thay đổi rất nhiều, "Em đã phải chịu khổ rồi." "Không có, anh, em rất nhớ anh." Em khóc và dang tay ôm tôi vào lòng, tình yêu của tôi, chúng ta chưa bao giờ rời xa nhau.
Bình luận
Bình luận Facebook