Gió Lớn

Chương 10

30/10/2025 11:13

Lương Thân bị g/ãy xươ/ng, khuôn mặt đẹp trai đ/au đớn đến tái mét, nhìn mà tôi thấy xót xa.

Cậu ta vẫn cố chấp: "Chỉ là g/ãy xươ/ng thôi mà, có đáng gì đâu, đ/au cái nỗi gì."

Đồng nghiệp trong bệ/nh viện nghe vậy bật cười "phì" một tiếng.

"Ừ thì, Tiểu Lương giờ trưởng thành rồi nhỉ. Còn nhớ hồi mới thực tập ở viện ta, gặp phải người nhà bệ/nh nhân kích động, bị d/ao cứa một nhát dài trên tay, lúc khâu vết thương nước mắt giàn giụa..."

"Ê!"

Lương Thân liếc nhìn tôi, sốt ruột ngắt lời: "Anh Khải đừng có bịa chuyện! Em có khóc bao giờ đâu? Hồi đó chỉ là mồ hôi chảy vào mắt thôi!"

"Được rồi được rồi," anh Khải cười xòa đáp lại, "Cậu là bác sĩ gan dạ nhất bệ/nh viện chúng ta, thế được chưa?"

Anh ta bó bột dày đặc cho cẳng tay Lương Thân.

Tôi nhẹ nhàng xoa lên lớp bột, không nhịn được hỏi: "Còn đ/au không?"

Lương Thân "hừ" một tiếng đầy kiêu ngạo: "Anh thấy có lỗi hả? Nếu có lỗi thì sau này phải chăm sóc tôi chu đáo đấy."

Nói xong, cậu ta quan sát phản ứng của tôi.

Tôi chỉ cười đáp: "Tất nhiên rồi."

Điều kiện nhà tôi mọi mặt đều tốt hơn căn nhà Lương Thân thuê, vì vậy tôi bảo cậu ta trong thời gian bị thương đến ở nhà tôi, giường nhường cho cậu ta, tôi ngủ sofa.

Cậu ta bị thương tay phải, sinh hoạt rất bất tiện.

Do vết thương không được dính nước, việc vệ sinh cá nhân càng thêm phiền phức.

Sáng nào tôi cũng giúp cậu ta bóp kem đ/á/nh răng, chờ cậu ta dùng tay trái đ/á/nh răng xong lại dùng khăn mặt lau mặt cho cậu ta.

Lần nào lau mặt cậu ta cũng kêu la om sòm, luôn phàn nàn tôi dùng lực quá mạnh.

Tôi thầm "chậc" một tiếng trong lòng, thằng nhóc này đúng là kiểu người khó chiều.

Vào bàn ăn, tôi tận tình bóc quả trứng trà đưa cho cậu ta: "A..."

Lương Thân ngượng ngùng đưa tay trái ra đón: "Tôi còn một tay mà?"

Tôi tránh tay cậu ta, đưa trứng lại sát miệng: "A..."

Lương Thân bất lực mở miệng ra.

Cậu ta ăn uống đặc biệt từ tốn, tôi nhìn cậu ta ngậm trong miệng nhai nhai, cuối cùng không nhịn được, đưa tay gãi gãi cằm cậu ta, "Ngoan nào, ngoan nào, ăn từ từ, ăn xong tôi còn nhiều lắm."

Lương Thân trừng mắt liếc tôi nhưng vẫn đợi nuốt hết thức ăn mới nói: "Biến đi."

Ha ha, càng đáng yêu hơn nữa.

Khi đút nốt miếng lòng trắng trứng vào miệng, cậu ta vô tình cắn vào ngón tay tôi.

Tôi nhướng mày: "Cậu cắn tay tôi làm gì?"

Lương Thân cũng hơi ngượng, vội nhấp ngụm sữa lớn: "Không cố ý đâu."

Tôi nói: "Cố ý cũng không sao, cậu thích ăn gì tôi cũng đút cho."

Lương Thân đang uống sữa bỗng ngừng lại rồi ho sặc sụa, mặt đỏ ửng lên.

Vừa vỗ lưng cậu ta tôi vừa bật cười, càng cười to khiến Lương Thân tức gi/ận thúc cùi chỏ vào tôi.

Tối đến, không chịu nổi việc hàng ngày chỉ lau người qua loa, cậu ta ấp úng hỏi tôi có thể giúp cậu ta tắm không.

Trời ơi, tôi mừng muốn ch*t ấy chứ.

Bọc kín chỗ bó bột bằng màng bọc thực phẩm, cậu ta kiên quyết tự mình xả nước rửa hai chân trước, sau đó mới để tôi bưng một cái ghế đẩu vào phòng tắm, tự mình quay lưng lại ngồi trước mặt tôi.

Cậu ta im lặng lạ thường, tôi cũng không nói gì, giơ vòi sen xối nước lên người cậu ta, dùng xà phòng vẽ vòng tròn nhẹ nhàng trên lưng tạo bọt.

Tình cờ cúi nhìn, phát hiện cổ, tai và da lưng cậu ta đều ửng đỏ vì nước nóng.

Phòng tắm dần phủ một lớp sương m/ù.

Tôi nhìn xuống nền nhà, xem bọt trắng xoáy tròn chảy xuống cống, suy nghĩ miên man.

Tôi cũng từng tắm cho Chu Hằng như thế.

Lần đó anh ấy bị thương nặng hơn, tôi đ/au lòng đến mức vừa cẩn thận lau người vừa khóc.

Sau đó tôi không kìm được mà chạm tay vào anh ấy, nhưng anh ấy đột ngột nắm lấy cổ tay tôi như muốn bóp nát xươ/ng.

Tôi hiểu, anh ấy đang dùng nỗi đ/au này để nhắc nhở tôi đừng vượt qua ranh giới.

"...Tần Hạo?"

Lương Thân đột nhiên gọi.

Tôi tỉnh lại, nghe cậu ta nói: "Lần trước anh say... tôi thấy trên người anh nhiều vết thương lắm."

Tôi thản nhiên đáp: "Hồi trẻ không biết điều, hay đ/á/nh nhau thôi."

Lương Thân: "Vậy hồi nhỏ anh chắc là đứa trẻ khiến ba mẹ phiền lòng."

Tôi cười: "Tôi không có ba mẹ."

Lương Thân im lặng, lát sau mới nói: "Xin lỗi, tôi không biết."

"Không sao," tôi không bận tâm, tắt vòi sen, "Không nên tắm lâu quá, thế này được chưa?"

Lương Thân khẽ "ừ", tôi liền lấy khăn lau người cho cậu ta.

Lau xong lưng, tôi với tay ra trước ng/ực.

Cậu ta ngẩng đầu theo động tác lau của tôi.

Tôi cúi nhìn, chạm phải đôi mắt đen láy của cậu ta, tay cầm khăn dừng giữa không trung.

Cậu ta bối rối chớp mắt.

Tôi bỗng cười khẽ, cúi người xuống, ngón tay lần từ yết hầu xuống bụng dưới, đến chỗ đã lộ rõ phản ứng không thể che giấu.

Danh sách chương

5 chương
30/10/2025 11:13
0
30/10/2025 11:13
0
30/10/2025 11:13
0
30/10/2025 11:13
0
30/10/2025 11:13
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận

Đọc tiếp

Đăng nhập để đồng bộ lịch sử trên nhiều thiết bị

Bảng xếp hạng

Top ngày

Bình luận
Báo chương xấu