“Hứa Thúy, Hứa Thúy?!” Tôi hoảng hốt gọi tên cô.
Đầu dây bên kia chẳng có một lời đáp lại.
Chỉ còn...
...tiếng đ/ập nhịp nhàng.
Thịt nện xuống thớt.
Mãi sau mới vọng lại giọng Hứa Thúy nghẹn đặc: “Tớ... không sao..”
“Cậu làm tớ hết h/ồn! Lúc nãy có chuyện gì? Ông ấy có động vào cậu không?” Tôi sốt ruột hỏi dồn.
“Chẳng sao... hí hí...tớ chỉ bị tiết mục ch/ém đầu người như thật trên Xuân Vãn hù chút xíu…”
“Không sao là được! Tắt TV ngay đi! Đừng hỏi, tớ cũng không giải thích được. Đằng nào cái đó cũng không phải Xuân Vãn!”
Giọng Hứa Thúy đục ngầu như vọng ra từ hầm m/ộ: “Tớ tắt rồi... lát nữa xuống tìm cậu.. nhớ mở cửa nhé…”
Tôi còn định nói gì đó, nhưng đã bị tiếng tút dài c/ắt ngang.
Bình luận
Bình luận Facebook