Vương Trọc là thầy lang trong làng, hễ ai đ/au ốm đều tìm đến ông ta.
Lúc Vương Trọc thở hồng hộc đuổi theo tôi vào nhà, bố tôi lập tức dẫn ông ta vào buồng.
Chưa đầy chốc lát đã ra khỏi phòng.
Bố tôi dúi hai tờ tiền vào tay Vương Trọc, vẻ mặt nghiêm trọng:
"Ngài Vương, con dâu nhà tôi... bằng mọi giá xin ngài nghĩ cách."
"Đành rằng... xin giúp cho nó sống thêm bảy ngày nữa cũng được!"
Tiễn Vương Trọc đi rồi, anh trai tôi lườm bố:
"Bố à, bố còn mất công làm thế làm chi?"
"Tôi vốn tính không cho con điếm này thở, đ/á/nh không tiếc tay luôn!"
"Tôi còn đợi nó tắt thở, xong tìm mối cho nó âm hôn rồi lấy tiền sính lễ cưới vợ khác đây này."
Bố tôi chẳng nói gì, đóng cổng sập lại, khép ch/ặt cửa chính rồi mới thủ thỉ:
"Thằng Lực, mày có muốn có con không?"
Anh trai tôi sửng người, như chưa nghe rõ:
"Sao cơ?"
"Bố không tính dùng tiền sính lễ của nó m/ua thêm vợ cho tôi đấy chứ?"
Bố tôi t/át vào gáy anh trai một cái đ/á/nh đét:
"Tao đang hỏi mày có muốn có con ruột của mày không?"
"Muốn thì Trân Trân phải sống thêm bảy ngày nữa!"
Bình luận
Bình luận Facebook