Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Ta rất thích thú khi s/ỉ nh/ục họ như những hạ nhân hèn mọn.
Nhưng ánh mắt của Thái tử nhìn qua, dừng lại trên tay của hai người đó, âm trầm đ/áng s/ợ.
Ta chợt nhớ đến lời bình luận trên màn hình, thậm chí còn cảm thấy, Thái tử ca ca muốn ch/ặt đ/ứt tay của bọn họ.
Tuy nhiên, ánh mắt người đó nhìn ta lại phức tạp và có chút tủi thân.
Tủi thân?
Ta không hiểu nổi, liền quay mặt đi không nhìn nữa. Sau khi chột dạ uống cạn một ly rư/ợu, ánh mắt kia lại càng thêm nóng bỏng.
Có chút khác lạ, ta vừa quay đầu, thì thấy Phó Ly Nguyệt đang đỏ mặt, lén giấu chiếc chén ta vừa uống vào trong tay áo, vẻ mặt hưng phấn kích động như thể vừa có được báu vật vô giá.
Chẳng lẽ vừa rồi ta đã uống rư/ợu từ tay hắn dâng lên ư?
Hơi đ/au đầu.
【Thiếu gia t.h.ả.m rồi! Sớm muộn gì cũng bị "thượng" thôi!】
Ta không nhìn thấy câu này, bởi vì ta bị kế mẫu gọi tên.
Bà ta đang khóc lóc kể lể với phụ thân ta, nói ta không vận y phục bà ta chuẩn bị, phải chăng là có ý kiến gì với bà ta.
Từng lời nói ra nghe thật yếu ớt, ngập ngừng, khiến ta nổi gi/ận. Nhưng đây là Hoàng cung, không cho phép ta động thủ.
Mà phụ thân ta từ trước đến nay đều tin lời bà ta.
【Lão phù thủy lại gây chuyện rồi! Làm mẹ kế sao không tự biết thân phận một chút đi? Ngày nào cũng gây rối!】
【Cha hắn cũng vậy, không có chính kiến, chỉ biết thiên vị lão phù thủy, hai kẻ này đúng là trời sinh một cặp!】
【May mà em trai không trưởng thành thành kiểu người méo mó, vẫn là một bé đáng yêu ngoan ngoãn!】
【Không trưởng thành méo mó +1. Bắt đầu mong chờ đến đoạn cha cậu ấy bị lưu đày!】
Ta chẳng hề bận tâm, giống như ta không thể động thủ, phụ thân cũng không thể dạy dỗ ta ngay lúc này.
Chỉ cần ông ta còn muốn giữ mặt mũi, nhất định không thể làm ra chuyện hà khắc với đích trưởng tử, điều họ có thể làm, cùng lắm là bôi nhọ ta.
Đối với một đứa trẻ mất mẹ mà nói, kết quả này không quá tệ.
Mà ta không cần danh tiếng, trong phủ một ngày ta có thể quất hai mẹ con họ tám trăm lần.
Phụ thân ta âm thầm tức gi/ận, còn lão Bạch Liên Hoa thì càng thêm đắc ý, ánh mắt nhìn ta đầy vẻ khiêu khích rõ ràng.
Cho đến khi bà ta nhìn thấy phía sau ta, ánh mắt khựng lại, đột nhiên hoảng lo/ạn né tránh.
Ta quay đầu lại, chỉ thấy Phó Ly Nguyệt yếu ớt nhào vào lòng ta: “Ca ca, ánh mắt của nương thật đ/áng s/ợ!”
9.
【Hay lắm, hay lắm, cái trò "vừa ăn cắp vừa la làng", tên nhóc này cũng học được rồi!】
【Nói một câu chuyện cười: Kẻ đi uy h.i.ế.p người khác lại bị dọa sợ.】
【Cảm giác như Bạch Liên Hoa đơn thuần lương thiện phút chốc biến thành Boss sau màn vậy, nói cái gì mà sợ hãi, chẳng qua là muốn ôm Tiểu thiếu gia thơm mềm mà thôi!】
【Đảng Thái tử sốt ruột c.h.ế.t mất! Thái tử ca ca mau tranh giành đi! Gấp gấp gấp!】
【Tầng trên tôi biết cô gấp, nhưng cô đừng vội! Thái tử ca ca đã chuẩn bị sẵn lồng vàng rồi!】
【Cái gì! Tình tiết cưỡ/ng ch/ế! Tua nhanh! Ta nhân danh Thần bóng tối Cổ Na Lạp ra lệnh cho mi! Tua nhanh đến đoạn cưỡ/ng ch/ế!】
Ta lập tức đẩy Phó Ly Nguyệt ra. Chỉ cảm thấy gió lạnh buốt giá, ta lặng lẽ siết ch/ặt áo choàng hơn, “Dám lại gần ta nữa, ta sẽ ch/ặt đ/ứt móng vuốt của ngươi!”
Phó Ly Nguyệt hơi sững sờ, rồi trên mặt là vẻ mừng rỡ: “Ca ca muốn bàn tay của đệ sao? Sẽ trân quý giữ gìn sao? Đệ có thể cho ca ca!”
Hắn bị đi/ên rồi!
Phó Ly Nguyệt bị đi/ên rồi.
10.
Theo thói quen trước đây, mỗi lần vào cung, ta đều sẽ ở lại chỗ Thái tử vài ngày.
Nhưng sau khi thấy những dòng bình luận, ta có chút muốn về nhà.
Chỉ là Hoàng hậu hết lời giữ lại, ta đành phải đến.
Màn bình luận có lẽ là giả thôi... đúng không...
Khi ta đến, Thái tử đang tắm trong suối nước nóng, trong làn sương khói mờ ảo, bóng dáng người m.ô.n.g lung và đầy cám dỗ.
Thấy ta đến, Người đột ngột đứng dậy khoác áo ngoài.
Chỉ là chất liệu vải quá mỏng, ẩn hiện thấy cơ bụng Người, săn chắc đầy sức lực, mang một vẻ đẹp như muốn che đi mà lại càng thêm mê hoặc.
Những giọt nước trượt từ mái tóc ướt xuống, rơi vào lồng ng/ực.
【Hít hà hít hà! Thái tử ca ca là món điểm tâm thơm mềm vừa ra khỏi lồng hấp, vẫn còn nóng hổi!】
【Bị Thái tử ca ca mê hoặc là định mệnh của tôi, tôi hiểu mà!】
【Thân hình này, vẻ đẹp này! C/ầu x/in nhất định phải lầm đường lạc lối!】
【Tôi l.i.ế.m liếm liếm! Cái thứ không có của tôi... cứng rồi!】
【Lão sư ở tầng trên, đừng vứt trà khổ lung tung!】
Ta thản nhiên nhìn, không hề có cảm giác gì, cho đến khi đến gần, Thái tử mới gọi ta.
“A Dương, cởi y phục giúp ta đi.”
Ta gật đầu, nhặt lấy y phục, đai lưng và... xích sắt để bên cạnh.
Hả?
Ta ngẩng đầu nhìn Thái tử, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, tình thế hoàn toàn đảo ngược.
Ta bị Thái tử kéo xuống suối nước nóng.
Người nhìn ta từ trên cao, bàn tay to lớn ấn ch/ặt lấy hai tay ta, lồng n.g.ự.c ta bị ép nhô lên.
Nhìn từ xa, còn tưởng như là ta cố ý ưỡn ng/ực.
Rõ ràng là đang cười, nhưng trong mắt Người không hề có hơi ấm, đầy vẻ âm u bạo ngược, như thể giây tiếp theo sẽ mất kiểm soát: “Nói cho ta biết, bây giờ đệ và bọn họ có qu/an h/ệ gì?”
“Bọn họ? Ai ạ?”
Tư thế này như bị Người hoàn toàn kh/ống ch/ế, ta có chút khó chịu, nhịn không được muốn giãy giụa.
Chương 43
Chương 15
Chương 19
Chương 23
Chương 17
Chương 8 HẾT
Chương 8 HẾT
Chương 9 HẾT
Bình luận
Bình luận Facebook