04
Tôi cảm thấy lòng mình trống rỗng một cách khó hiểu.
Ban đầu tôi định cảm thán một chút về mùi vị tình yêu của họ.
Nhưng trong lòng tôi lại dâng lên một cảm giác chua xót. Tôi cố gắng kìm nén và nhìn xung quanh.
Mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt đầy thương hại.
Tôi định giải thích: “Thằng nhóc này cuối cùng cũng có người yêu rồi, tôi còn tưởng nó sẽ cô đơn đến già, hehe.”
Nhưng nước mắt lại không tự chủ được mà rơi xuống.
Trần Huyên bước đến trước mặt tôi, đưa cho tôi một tờ giấy: “Lâm Nhiên, em không sao chứ?”
Tôi muốn trả lời anh ta: “Em có sao đâu, chỉ là mắt em đang chảy nước thôi”.
Hơn nữa, không phải tôi muốn chảy đâu.
Đồ trà xanh ch*t ti/ệt này.
Gây ra hiểu lầm lớn rồi.
Một bàn tay đặt lên vai tôi, tôi ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt dịu dàng của Trần Huyên.
Anh ta chậm rãi nói: “Lâm Nhiên, nếu em không ngại, chúng ta ở bên nhau nhé.”
Anh trai, anh là ai?
Tại sao tôi phải ở bên anh?
Xem nhiều phim thần tượng quá rồi phải không?
Nghĩ rằng tôi bị Thẩm An bỏ rơi, nên anh đến làm thánh nhân c/ứu rỗi chúng sinh hả?
Khóe miệng tôi gi/ật giật: “Trần Huyên, anh không sao chứ?”
Bàn tay của anh ta vẫn đặt trên vai tôi, ánh mắt sâu thẳm: “Thực ra anh luôn thích em, chỉ là vì Thẩm An nên anh luôn kìm nén tình cảm này. Nhưng bây giờ cậu ta đối xử tệ với em, anh không thể chịu được nữa.”
Thẩm An đối xử tệ với tôi chỗ nào?
Khóe miệng tôi gi/ật giật: “Trần Huyên, có lẽ anh hiểu lầm rồi.”
“Các người đang làm gì vậy!” Một tiếng quát bất ngờ làm tôi và Trần Huyên gi/ật mình.
Tôi và Trần Huyên cùng quay đầu lại, thấy Thẩm An đang đứng ở cửa, tay cầm bánh kem, mắt đỏ hoe nhìn chúng tôi.
Ơ, sao cậu ấy lại quay lại?
Từ nhỏ tôi đã lớn lên cùng Thẩm An, hiểu rõ từng hành động, lời nói của cậu ấy.
Nhìn chiếc bánh kem trong tay cậu ấy, khóe miệng tôi gi/ật giật: “Đừng nói với tôi là cậu vừa đuổi theo ra ngoài chỉ để lấy cái bánh kem thôi đấy nhé?”
Ánh mắt Thẩm An nghiêm túc, gật đầu: “Không thì sao, cậu nghĩ tôi đuổi theo cô ấy à?”
Tôi cười gượng.
Cậu ấy lại nở một nụ cười, nhưng trong mắt không có chút ấm áp nào, ánh mắt lạnh lùng rơi vào tay Trần Huyên: “Bây giờ, đến lượt hai người giải thích rồi.”
Thế nào là căng thẳng tột độ, chính là trường hợp này đây!
Thẩm An kéo tôi và Trần Huyên lên lầu để thẩm vấn.
Tôi nhớ đến bánh kem, muốn chạy, nhưng cửa phòng bị Thẩm An khóa lại, cười lạnh: “Đây là nhà tôi, cậu định chạy đi đâu?”
Tôi định nói: “Hai anh em các người tính sổ với nhau liên quan gì đến tôi, tôi chỉ đến ăn bánh kem thôi.”
Kết quả.
Tôi ngẩng đầu lên, mắt đỏ hoe, giọng nói cũng đầy ủy khuất: “Anh à, Nhiên Nhiên không biết mình làm sai điều gì, Nhiên Nhiên chỉ muốn giúp anh nhận quà thôi, anh đừng gi/ận được không?”
Nói xong, tay tôi còn nhẹ nhàng nắm lấy góc áo của Thẩm An.
Vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm An bỗng chốc mềm đi.
Thấy cậu ấy sắp để tôi ra ngoài ăn bánh kem, Trần Huyên đột nhiên lên tiếng: “Thẩm An, sao cậu lại b/ắt n/ạt Lâm Nhiên, thích cô ấy là chuyện của tôi, không liên quan đến cô ấy.”
Ánh mắt Thẩm An lại trở nên nguy hiểm.
Tôi ôm đầu, trừng mắt nhìn Trần Huyên.
Trời ơi anh trai, anh xem bao nhiêu phim thần tượng học đường rồi.
Tôi không chỉ bị sự trà xanh của chính mình làm cho buồn nôn , mà còn bị sự chân thành đột ngột của anh ta làm cho nhức đầu.
Thẩm An cười lạnh một tiếng, từng bước tiến đến trước mặt Trần Huyên: “Anh nói, anh thích Lâm Nhiên?”
“Đúng.” Trần Huyên thẳng thắn.
Anh ta vừa dứt lời, Thẩm An liền đ/ấm một cú, tôi thất kinh kêu lên một tiếng.
Hai người nhanh chóng lao vào đ/á/nh nhau.
Tôi định bước lên, tách họ ra như nhấc những con gà con, nhưng lại nói: “Các người đừng đ/á/nh nữa, muốn đ/á/nh thì vào phòng tập mà đ/á/nh.”
Bình luận
Bình luận Facebook