Chúng Ta Đang Chia Tay

Chương 8.

20/02/2025 18:41

Tôi nghiến răng, cảm giác mình cũng không chịu đựng được bao lâu nữa, "Cậu buông tôi ra trước đi, tôi đưa cô ấy ra ngoài đã."

"Đừng đi!" Thông tin tố càng trở nên bạo lo/ạn, tấn công tôi không chừa chỗ nào.

Bàn tay nắm lấy mắt cá chân tôi như cái kìm sắt.

"Tôi sẽ quay lại ngay."

"Không, đừng, đừng đi, tôi xin cậu, tôi van cậu."

Yếu đuối và đáng thương đến thế.

Tôi nghiến răng, dùng sức đ/á cậu ấy ra, quay người bước ra khỏi phòng trong khoảnh khắc nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của cậu ấy.

Ánh mắt cứng rắn nhìn tôi, như bị cả thế giới bỏ rơi, nỗi đ/au và nỗi buồn phủ kín đôi mắt.

"Kỷ Tinh An!" Trong phòng vang lên tiếng hét đầy đ/au đớn của Sở Nguyệt Hàn.

Lòng tôi chợt rung động.

Không kịp nghĩ đến việc bản thân cũng đang bị thông tin tố tấn công khó chịu, tôi ôm Hạ Lễ Ngôn chạy xuống lầu.

Hạ Lễ Ngôn trong lòng tôi, hàng mi dài khẽ chớp.

Lặng lẽ nhìn tôi, mùi hoa lan vẫn còn thơm ngát, tôi nhíu mày.

"Thu lại đi."

Sở Nguyệt Hàn mím môi, bỗng nhiên bật cười: "Cậu có phản ứng rồi à?"

Tôi lạnh mặt: "Cậu giải phóng nhiều pheromone như thế, tôi có thể không có sao?"

Cậu ấy khẽ nghiêng đầu, giọng điệu như đang đùa cợt: "Thật ra tôi thích cậu hơn. Nhưng người nhà lại nói cậu khó tiếp cận hơn."

Tôi sững người, kinh ngạc nhìn cậu ấy. Tình huống này rồi mà còn tâm trạng đi tán tỉnh tôi sao?

Nhìn kỹ lại, sắc mặt cậu ấy cũng trắng bệch, rõ ràng đang chịu ảnh hưởng nặng nề từ đợt tấn công tinh thần của pheromone. Cảm giác đó chắc chắn không dễ chịu chút nào.

"Cậu đến đây là để c/ứu tôi à?"

Tôi không hơi đâu đôi co, mà cậu ấy trông cũng như sắp ngất đến nơi.

Tôi lập tức bế Hạ Lễ Ngôn ra khỏi phòng, giao cho dì Lý, dặn dò: "Gọi cho Trình Du, cậu ấy sẽ lo liệu. Nhớ kỹ, chuyện hôm nay giữ kín."

Dì Lý cuống quýt gật đầu.

Khi tôi vừa đứng dậy, mới nhận ra Hạ Lễ Ngôn vẫn đang nắm ch/ặt vạt áo tôi.

Định gi/ật ra thì cô ta lại buông tay trước, rồi trực tiếp ngất lịm.

Tôi không còn thời gian để lo nữa, lập tức quay trở lại phòng.

Vừa bước vào, Sở Nguyệt Hàn đột nhiên ngẩng phắt đầu lên.

Trong cơn hỗn lo/ạn của ý thức, niềm vui sướng tột độ và uất ức đ/au lòng cùng lúc tràn tới.

Tôi giải phóng pheromone, mùi trầm hương nhanh chóng hòa vào hương gỗ tử đàn trong không khí.

Pheromone của Alpha vốn không có tác dụng xoa dịu Alpha khác, nhiều nhất cũng chỉ là không bài xích nhau mà thôi.

Sở Nguyệt Hàn ngửi thấy mùi hương đó, bất ngờ vươn tay, mạnh mẽ kéo tôi ngã xuống tấm thảm.

Làn da cậu ấy nóng rực đến đ/áng s/ợ.

Tôi còn chưa kịp nói gì, nụ hôn cuồ/ng nhiệt đã ập tới, dồn dập, mãnh liệt, th/ô b/ạo không chút nương tay.

Cơn nóng rực từ khắp cơ thể ào ạt dồn xuống bụng dưới.

Sở Nguyệt Hàn quấn lấy lưỡi tôi, không chút quy tắc mà hôn sâu, cắn mút, tham lam chiếm đoạt.

Bàn tay nóng bỏng không chút kiên nhẫn mà kéo phăng áo tôi ra.

Cậu ấy dường như tỉnh táo, nhưng cũng như chẳng còn lý trí, giọng nói trầm khàn, chất chứa d/ục v/ọng gọi tên tôi: "Kỷ Tinh An."

Một nỗi buồn khó tả bất giác dâng lên trong tôi, nhẹ giọng đáp: "Ừ, là tôi đây."

Cậu ấy siết ch/ặt lấy tôi, khẽ cắn lên cổ, giọng nói trầm thấp như một lời khẩn cầu, lại mang theo chút đi/ên cuồ/ng nhẫn nhịn.

"Cho tôi."

Hai người hiểu rõ cơ thể của đối phương đến mức có thể dễ dàng mang lại cho nhau những khoái cảm tột cùng.

Cậu ấy đưa tay nắm lấy mắt cá chân tôi, để lại một vết bầm tím.

Trong không khí tràn ngập mùi hương của tình yêu và d/ục v/ọng.

Say đắm chìm đắm, hòa quyện làm một.

Bảy ngày đó tôi không biết mình đã sống như thế nào.

Khi tỉnh lại, trong lòng tôi thầm cảm thấy may mắn.

May mà tôi là một Alpha, thể chất vốn đã vượt trội hơn người thường.

Không thì chắc ch*t trên giường mất.

Tôi đứng dậy, đứng trước gương trong phòng tắm, phát hiện trên người mình chẳng còn chỗ nào lành lặn.

Vết răng, vết hôn, vết bầm, tất cả đều minh chứng cho sự đi/ên cuồ/ng của bảy ngày qua.

Tôi đờ người ra, Sở Nguyệt Hàn liền đẩy cửa bước vào.

Hai chúng tôi nhìn nhau, cậu ấy ôm lấy tôi từ phía sau, "Khó chịu không?"

Khó chịu muốn n/ổ tung, "Cũng bình thường."

Mũi cậu ấy cọ qua cổ tôi, khẽ hít hà: "Tớ không nghĩ cậu sẽ đến."

"Không đến thì mặc kệ cậu gi*t người à?"

Cậu cúi mắt, siết ch/ặt vòng tay ôm lấy tôi.

Một lúc sau, tôi đẩy nhẹ: "Buông ra đi, tớ phải về rồi."

"Cậu nói đi... lựa chọn của chúng ta thật sự đúng đắn chứ?" Cậu đột nhiên hỏi.

Tôi ngẩng lên nhìn hình bóng cậu trong gương, thấy chính nghi hoặc của mình phản chiếu nơi đáy mắt cậu.

"Trước giờ tớ luôn nghĩ chúng ta sẽ mãi bên nhau, chưa từng nghĩ tới tương lai không có cậu sẽ thế nào. Nhưng giờ đột nhiên phải chia tay vì trách nhiệm gia tộc... Kỷ Tinh An, tớ thà mình là omega bình thường."

Sao suy nghĩ của chúng tôi luôn trùng khớp đến thế.

Tôi gượng cười: "Cậu là omega thì để tớ top à?"

"Chỉ cần chúng ta ở bên nhau thì như nào chả được."

Tôi vật vã: "Tớ phải đi rồi." Nếu không rời đi ngay bây giờ, tôi sẽ không thể dứt ra nổi. Lòng tôi khao khát được ở lại đến đi/ên cuồ/ng.

Cậu buông tay, ánh mắt thoáng nỗi đ/au.

Cậu nói: "Kỷ Tinh An... chúng ta có thể buông nhau được à?"

"Tớ không biết."

Nhưng sâu thẳm có tiếng nói gào thét: Không thể đâu.

Đối phương đã khâu ch/ặt vào linh h/ồn, trở thành mảnh ghép không thể tách rời. Mỗi mảnh ký ức đều in bóng hình nhau.

Trừ khi l/ột da tróc xươ/ng, bằng không sao quên nổi.

Danh sách chương

5 chương
20/02/2025 18:41
0
20/02/2025 18:41
0
20/02/2025 18:41
0
20/02/2025 18:41
0
20/02/2025 18:41
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận

Đọc tiếp

Đăng nhập để đồng bộ lịch sử trên nhiều thiết bị

Bảng xếp hạng

Top ngày

Bình luận