Chày cối được đặt ở nơi cao nhất trong chạn bát.
Tôi run tay khiến một cái chày trong đó rơi đất từ trên cao vỡ thành mấy mảnh.
Vỡ là cái chày cái.
Mẹ tôi vô cùng đ/au lòng.
Bố tôi lập tức lấy cành cây đ/á/nh tôi lằn mông.
Buổi tối, khi trưởng thôn tới nhà tôi tôi vẫn còn đang quỳ.
Trưởng thôn hút th/uốc, giọng điệu u ám: “Lão Lý, vợ lão Lý, cũng không có ý trách hai người nhưng mà chuyện quan trọng như vậy sao có thể để đứa trẻ con như Tiểu Cương làm chứ.’
“Làm th/uốc tử này phải để ý rất nhiều, nhà tôi cũng có chày cối, năm nay tử nữ không phải nhà tôi, nếu dùng đồ nhà tôi thì là phá hỏng quy tắc, sẽ không làm được th/uốc!”
Bố mẹ tôi vẫn cúi đầu khom lưng ở một bên, mặt đầy áy náy nhận lỗi: “Vậy giờ phải làm thế nào ạ?”
Trưởng thôn nhíu mày hồi lâu, cuối cùng với ra quyết định: “Gần đây mới đón năm mới, chuyện này từ từ cũng được. Đợi đến xuân phân, tiết trời ấm áp, rồi sắp xếp nghi thức cho Hàm Đào sau.”
“Nhà hai người mau làm chày cối mới, đừng để lỡ việc.”
Mẹ tôi lắp bắp: “Không nhanh thế chứ, hôm nay tôi nói thời gian cho con bé... nhanh nhất phải tháng sau mới có thể chuẩn bị nguyên liệu xong xuôi.”
Trưởng thôn thở dài: “Sớm biết nhà cô nhiều chuyện thế này thì đã chọn con gái nhà họ Triệu rồi.”
Bố tôi nghe vậy thì sốt ruột: “Con gái nhà lão Triệu đẹp bằng Hàm Đào nhà chúng tôi sao? Chúng ta chọn là tử nữ, thiếu nữ xinh đẹp nhất, Hàm Đào là do đàn ông cả thôn bỏ phiếu đấy!”
Bỏ phiếu? Gió lạnh thổi từ này tới khiến tim tôi r/un r/ẩy.
Bỏ phiếu cái gì, sao tôi hoàn toàn không biết gì hết.
Trưởng thôn trầm ngâm: “Cũng không biết nếu chày cối dùng không phải lần đầu tiên thì hiệu quả có bị giảm đi hay không. May mắn thay tôi đã xem ghi chép của dòng tộc, có ghi là nếu chày cối bị vỡ, dùng chày cối lần đầu trong năm cũng được.”
Trưởng thôn đứng dậy, dậm chân: “Tóm lại là tranh thủ thời gian! Chăm sóc tốt tử nữ, đừng để con bé buồn, ảnh hưởng đến... cái đó... nhanh lên!”
Bố mẹ gật đầu như gà mổ thóc.
Cuộc nói chuyện của trưởng thôn và bố mẹ đã kết thúc, tôi nghe không hiểu mô tê gì.
Mỗi gia đình ở thôn chúng tôi đều có một cặp chày cối, toàn tự làm tự dùng.
Đất sét làm chày cối là đất ở sau núi thôn chúng tôi, sau khi tạo hình nó được nung bằng gỗ thông ở sau núi trong vòng 12 ngày.
Loại cối này không phủ men, toàn thân cối sau khi nung sẽ chuyển sang màu đỏ thẫm.
Vì gây ra họa nên tôi đã xung phong giúp đỡ.
Kết quả là bố tôi nói tôi đừng xen vào.
Đã khiến tôi để ý hơn.
Đúng là kỳ lạ.
Rõ ràng đất mới đào ra có màu vàng nhưng tại sao khi nặn lại chuyển sang màu đỏ nhỉ.
Lại gần ngửi, tôi còn cảm thấy có mùi tanh.
Tôi không nhịn được mà nhận xét: “Đất sét sau núi thối quá!”
Mẹ tôi m/ắng vốn: “Không biết nói chuyện thì đừng nói, im mồm đi!”
Thời gian thấm thoát thoi đưa.
Nhất là khi không phải làm việc, thời gian trôi qua chóng vánh, bất giác đã sắp đến xuân phân.
Không biết từ khi nào, bên dòng sông đực đã xây một ngôi nhà tranh.
Trưởng thôn thông báo cho từng nhà rằng vào ngày xuân phân, tất cả phụ nữ không chỉ không được đến lấy nước trong sông đực mà còn không được đến gần.
Tại sao.
Bởi vì ngày đó, tử nữ phải thực hiện nghi thức.
Tôi háo hức xoa tay: “Cháu là con trai, vậy cháu cũng được đi xem tử nữ chứ!”
Trưởng thôn sầm mặt: “Đang định nói đây, tử nữ làm nghi thức người nhà phải tránh đi, cháu và bố cháu đều không được đi.”
Tôi vẫn muốn hỏi trưởng thôn thì mẹ tôi đã nhéo tai tôi: “Thằng oắt nghe lời là được rồi.”
Đến ngày xuân phân, trời xanh ngát, gió xuân lướt qua mặt.
Tôi háo hức cởi áo lót bông, chỉ mặc một cái áo mỏng.
Mẹ tôi cho chị tôi ăn diện rất đẹp. Cả người chị ấy đều là đồ tím, đến cả hoa tai cũng là đ/á quý màu tím.
Không biết tại sao, nói là hỷ sự nhưng trong lòng tôi vẫn thấp thỏm.
Có lẽ là do mấy ngày nay chị gái rầu rĩ, lúc này khóe mắt chị ấy còn vương lệ.
Trước khi chị gái đi ra ngoài, tôi ôm chị, dịu dàng dặn dò: “Chị chú ý an toàn, về nhà sớm nhé.”
Mẹ tôi lập tức đẩy tôi ra: “Lớn tướng thế này còn ôm chị gái, không ra thể thống gì.”
Chị gái xoa đầu tôi, lẳng lặng gạt nước mắt, đi ra ngoài.
Rõ ràng khi chị gái ra ngoài trời vẫn còn quang, kết quả là không lâu sau trời tối sầm lại, còn mưa lớn.
Tôi lo cho chị gái, lén trèo tường ra ngoài, chạy một mạch đến nhà tranh bên sông đực.
Bên sông không có một ai.
Căn nhà tranh thấp thoáng in bóng trong cơn mưa bão, dường như tôi nhìn thấy một người phụ nữ với đôi vai trần, nằm quay lưng, không động đậy.
Mặc dù không nhìn rõ nhưng tôi có cảm giác người đó chính là chị gái tôi.
Tôi cảm thấy lo lắng, chạy vội về phía ngôi nhà tranh.
Bỗng tôi nghe thấy một tiếng bốp, đầu tôi truyền tới cơn đ/au nhức, hai mắt tôi tối sầm, chân tôi mềm nhũn, không còn biết trời trăng mây đất gì nữa.
Bình luận
Bình luận Facebook