Cô ấy như bị gi/ật mình vì điều gì đó, đôi mắt mở to ngây ra, nhìn tôi đờ đẫn.
Tôi hỏi: "Cô định nuôi tôi à?"
Ông chủ Tạ nói đúng, mặt Giang Duyệt đã sạch đi phần lớn, giờ đây tôi có thể thấy trên gương mặt tái nhợt của cô ấy hiện lên từ từ một chút ửng hồng phơn phớt.
Cô ấy không nói gì, chỉ nhìn tôi, khi nụ cười của tôi ngày càng rạng rỡ, cô ấy "vút" một cái biến mất. Tôi chỉ còn thấy mái tóc đen huyền của cô ấy lơ lửng dưới đáy gương, như một cô gái nhỏ e thẹn ngồi xổm xuống, lén nhìn tôi qua tấm gương.
Chiếc thẻ ngân hàng đặt trên bồn rửa, tôi cúi nhìn một lúc, nén cười cất thẻ đi.
Rồi tôi cũng ngồi xổm xuống, như thể đang đối diện với cô ấy: "Duyệt Duyệt tốt quá."
"Vút" một cái, chút tóc ấy cũng nhanh chóng biến mất.
Cô ấy lại lẩn trốn rồi.
Kế hoạch quay video ngắn tiến triển khá suôn sẻ.
Trên mạng cũng có một số "blogger huyền học" tổ chức các "hội thử dũng khí", bao gồm khám phá những nhà m/a hay nghĩa địa nổi tiếng.
Phong cách video của họ rất dễ học, đa phần là kiểu "gi/ật mình quay đầu", "màn hình đen đột ngột", "bóng m/a xuất hiện", hoặc hình ảnh người lạ kỳ quái. Bởi Giang Duyệt vốn là m/a, tối đến tôi và cô ấy quay chút tư liệu ở các ngõ hẻm khác nhau. Tối đó tôi dựng xong rồi đăng lên các trang web lớn bằng tài khoản mới tạo.
Nhóm người yêu thích thể loại video ngắn này không đông nhưng ổn định, ngày nào cũng lướt xem nội dung liên quan. Vì vậy dù là người mới, lượt hiển thị không cao, nhưng chỉ một thời gian ngắn sau khi đăng, video của tôi đã đạt hơn nghìn lượt xem.
Sau đó, dưới video ngắn của tôi xuất hiện một lượng nhỏ bình luận.
"Má ơi, sợ sợ rồi nha!"
"Anh bạn này quay kiểu gì vậy, xem mãi cũng không thấy sơ hở, có ai giải thích giùm không?"
"Xí........ sợ quá ôm ch/ặt bạn gái bên cạnh........."
"Hiệu ứng khá chân thật, nhưng diễn biến hơi sáo rỗng, mong blogger quay cái gì mới mẻ hơn~"
"Chắc sẽ nổi đấy."
"... Sao tôi càng xem càng giống con hẻm dưới nhà mình thế..."
Vì hiệu ứng quay tốt, hôm sau tôi đến cảm ơn ông chủ Tạ. Ban ngày ban mặt, anh ta vẫn đeo kính râm, ngồi uống trà trước cửa quán trà, trông lười biếng, nhưng cuối cùng lại add WeChat với tôi, thẳng thắn nói sau này có vấn đề gì cứ hỏi anh ta trên WeChat.
Lượt xem video ngắn tăng lên ổn định, chiếc gương nhỏ m/ua cho Giang Duyệt cũng đã đến.
Trước khi đưa Giang Duyệt đi làm, tôi hỏi cô ấy: "Còn muốn quà gì nữa không?"
Giang Duyệt nhìn tôi đầy ngơ ngác, đám sương đen đã tan đi phần lớn, chỉ còn một chút vương ở cằm, vừa khéo che đi đôi môi cô ấy. Đúng như dự đoán của tôi, sau khi lớp mờ ấy biến mất, cô gái trong gương với khuôn mặt tái nhợt đường nét thanh tú, đôi mắt trong veo, mái tóc đen mềm mại, trông vô cùng đáng yêu.
Cô ấy nói: "Không cần quà."
Tôi hỏi: "Tại sao?"
Cô ấy tỏ vẻ bối rối: "... Không phải ngày lễ..."
"Không liên quan đến việc có phải ngày lễ đâu mà." Tôi nhìn cô ấy: "Cô thích gì? Tôi muốn tặng cô."
Có vẻ cô ấy rất kinh ngạc, mắt bỗng mở to, nhìn tôi chằm chằm, rồi đỉnh tai đột nhiên đỏ ửng, ôm lấy tai vội vã ngồi thụp xuống, chỉ lộ ra đôi mắt mơ màng.
Bình luận
Bình luận Facebook