Từ khi cha tôi vớ món hời, trong ông ta nhen nhóm ý đen tối.
Đêm nào ông cũng rình rập trước cửa phòng ốc, giơ tay đòi tiền những gã đàn ông qua đường.
"Vẫn là vợ tao nhặt con mụ đàn bà biết ki/ếm tiền."
"Từ nay muốn nhiêu cũng được."
Đám đàn ông trong làng như nghiện, đêm thúc vào nhà tôi.
"Mấy người có ngửi thấy không?"
"Da ốc thoang thoảng mùi hương kỳ lạ."
"Đúng vậy, ngửi thấy mùi ấy, toàn thân tao như có lửa ch/áy."
Kỳ thay, ốc chẳng giờ kháng cự.
Mặc họ muốn làm làm.
Nhưng mỗi mang cơm tôi ngửi thấy mùi nồng nặc.
Không vậy, tôi thấy chiếc vỏ ốc thân cô ấy ngày càng rực rỡ.
Chạm nhẹ rung lên bật.
Tôi đứng ch*t không nhúc nhích.
Ngước lên thấy ốc đang mỉm cười tôi.
Tôi vội vã xách chén không chạy khỏi phòng.
Càng nghĩ càng thấy gai người, tôi lén kể mẹ.
Ai ngờ bà buông ngay đang cầm xuống: "Chẳng lẽ ốc sắp l/ột x/á/c?"
Bình luận
Bình luận Facebook