Hứa Hạ đắc ý nheo mắt, gương mặt ánh lên sắc hồng hào. Cậu ta liếc nhìn tôi: "Một số người đúng là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga... chẳng biết tự lượng sức mình là gì! So được với thiếu gia sao?"
Trong lòng tôi chỉ thấy châm biếm, cũng lười tranh cãi thêm. Cậu ta với tên bi/ến th/ái Lục Tước kia nên khóa ch*t vào nhau sớm đi.
Nhân viên phục vụ ngơ ngác: "Hả? Ngài là hôn phu của Lục thiếu gia? Không phải chứ..."
Hứa Hạ bất mãn: "Sao lại không phải!"
Nhân viên nhìn tôi: "Nhưng Lục thiếu gia đặc biệt dặn, mấy bộ đồ này là đặt may riêng cho anh Lâm. Đây đều là trang phục chú rể."
Đang định rời đi, tôi chững lại.
Hứa Hạ cười nhạo, chỉ thẳng vào tôi: "Ý anh là Lục thiếu gia muốn cưới hắn ta? Đừng đùa!"
"Ai đùa với cậu." Giọng người đàn ông lạnh lẽo vang lên.
Tôi ngoảnh lại, đúng là Lục Tước. Mặt hắn lạnh như băng, ánh mắt sâu thẳm phả ra tia lạnh lùng. Hắn bước tới trước mặt tôi, siết ch/ặt tay tôi.
Tôi ngây người nhìn hắn, không đúng rồi…
Hắn đáng lẽ nên nắm tay Hứa Hạ chứ, nắm tay tôi làm gì! Hơn nữa, mấy bộ đồ này thật sự là đồ cưới? Hay nhân viên nhầm người mặc thử rồi?
Hứa Hạ biểu lộ vẻ mặt khó tin, ánh mắt r/un r/ẩy: "Lục... Lục thiếu, ngài và hắn... là qu/an h/ệ gì."
Lục thiếu?
Tôi càng thấy bất ổn, trong nguyên tác, Hứa Hạ luôn gọi hắn là "Lục Tước". Nhưng giờ, Hứa Hạ lại sợ hãi hèn mọn gọi hắn là "Lục thiếu".
"Liên quan gì đến cậu?" Lục Tước lạnh nhạt đáp.
Ánh mắt Hứa Hạ lộ vẻ tổn thương: "Lục thiếu, ngài không hiểu Lâm Nhiên đâu! Hắn theo đuổi tôi, còn bám đuôi tôi. Hắn là tên bi/ến th/ái, cứ quấn lấy tôi không buông, bảo gặp tôi là yêu ngay, sẵn sàng hiến cả trái tim, nói tôi là người tình duy nhất đời hắn."
Điều sợ hãi nhất rốt cuộc cũng đến.
Tôi cúi đầu, chờ đợi Lục Tước nổi trận lôi đình.
Có lẽ, tiếp theo hắn sẽ bắt đầu trừng ph/ạt tôi. Nhưng ngay giây tiếp theo, môi tôi bị hắn hung hãn hôn lấy. Tròng mắt hắn tràn đầy sự chiếm hữu đi/ên cuồ/ng và gh/en t/uông: "Anh còn thích hắn ta không? Hắn chiếm bao nhiêu trong lòng anh?"
Chưa kịp để tôi nói xong, hắn tự nói: "Em không quan tâm, anh phải dọn sạch hết. Anh chỉ được phép thích mỗi mình em thôi."
Ngón tay hắn xoa lên môi tôi, ánh mắt dữ dằn nhìn Hứa Hạ: "Anh ấy là của tôi."
Tôi đã hoàn toàn choáng váng, lẽ ra Lục Tước nên tỏ lòng với Hứa Hạ chứ? Sao lại hôn "tình địch" là tôi?
Tôi bất giác thốt lên: "Chẳng phải em định cưới hắn sao?"
"Anh nói gì? Em..."
Hắn thận trọng quan sát thần sắc tôi, tai đỏ ửng: "Em đã sớm biết anh muốn cầu hôn em, nhưng chuyện này, để em làm. Em cũng muốn tạo bất ngờ cho anh. Vốn định tối nay sẽ cầu hôn anh, ngày kia chúng ta tổ chức hôn lễ, đám cưới đã chuẩn bị xong rồi."
Tôi bối rối: "Vậy... chú rể là anh?"
Lục Tước không chút do dự: "Đương nhiên là anh, ngoài anh ra còn có thể là ai? Chỉ có thể là anh thôi."
Nói xong, hắn ôm tôi rời đi, không thèm liếc mắt nhìn Hứa Hạ.
Mà tim tôi đ/ập rộn ràng. Lẽ nào bây giờ tình tiết đã thoát khỏi nội dung nguyên tác, tự phát triển rồi?
Chương 19.
Chương 17
Chương 17
Chương 20
Chương 12
Chương 7
Chương 7
Chương 21
Bình luận
Bình luận Facebook