Đêm khuya, tôi nằm trên giường, đầu óc hỗn độn nhưng những dòng bình luận vẫn không ngừng tiếc nuối vì đáng lẽ chuyện vừa rồi đã có thể xảy ra.
‘Tiếc quá đi, cơ hội vàng đấy, sao không làm vài hiệp cho ra trò? Thật vô lý!’
‘Ch*t ti/ệt, cứ thẳng tay ôm hôn cậu ấy một cái được không? Cậu ấy đ/á/nh lại anh đâu mà sợ, Giang Hoài, tổ chức thất vọng về anh quá!’
‘Sao trông thiếu gia giả ủ rũ thế?’
Ánh mắt tôi dừng lại ở câu cuối cùng, mắt bỗng chốc cay xè. Tôi lăn qua lăn lại trên giường mãi, cuối cùng không kìm được mà bật ngồi dậy, gi/ật phăng chăn.
“Giang Hoài đúng là đồ bệ/nh hoạn!”
Ai nói gh/ét hắn? Ai đang thích hắn chứ? Hắn tưởng mình là nhân vật chính à?
Sáng hôm sau, khi Giang Hoài lái chiếc xe mới bố m/ua tới, tôi nhìn thân xe bóng loáng mà đỏ mắt. Trước khi hắn về, bố từng hứa khi tôi thi đỗ bằng lái sẽ tặng một món quà. Cả nhà đều ngầm hiểu đó là xe hơi, thế nên tôi vui lắm.
Thậm chí tôi còn cố ý để quên cuốn tạp chí ô tô yêu thích trên bàn ăn, mong bố thấy được. Nhưng giờ đây, khi thiếu gia thật Giang Hoài trở về, bố đem chiếc xe tôi thích nhất trao cho con ruột của ông.
Thấy mặt tôi tái mét, Giang Hoài mở cửa xe bước xuống, ngơ ngác định kéo tay tôi.
“Sao thế? Không khỏe à?”
“Bốp!” Tôi hất tay hắn ra.
“Đừng chạm vào tôi!”
Tôi quay người bỏ đi, Giang Hoài lẽo đẽo theo sau vài bước liền bị tôi quát cho một trận.
“Đừng có đuổi theo nữa! Cút đi!”
Hắn dừng chân, không đuổi theo nữa.
Bình luận
Bình luận Facebook