Thiếu tướng Tạ Thịnh của địch quốc thích ta, nhưng ta thì không thích hắn.
Bởi vì cha ta luôn m/ắng anh là đầu óc như cái cày - vừa xảo quyệt vừa trơn tru.
Tạ Thịnh là thiếu tướng trấn giữ biên cương của Bắc Chu, cha là Tạ An, Nhiếp chính của Bắc Chu, cùng với cha ta được xem như “Bắc Tạ Nam Giang”.
Cha ta, một vị tướng trấn quốc của Nam Lương, danh tiếng lừng lẫy, tiếng tăm vang dội khắp Bắc Cương, số lần thất bại hiếm hoi đều là do cha con nhà họ Tạ gây ra.
Lúc đó, Nam Lương và Bắc Chu đã ký kết hiệp định đình chiến nhiều năm, còn liên minh đ/á/nh đuổi Bắc Nhung, qu/an h/ệ hai nước ngày càng nồng ấm…
Công chúa Nam Lương gả cho Bắc Chu đã nhiều đến mức không đếm hết, ngay cả hoàng hậu hiện tại của Bắc Chu cũng là công chúa Vĩnh An của Nam Lương.
Mẫu thân của Tạ Thịnh chính là công chúa Tân Nghĩa từ Nam Lương, cũng là biểu muội của mẫu thân ta.
Mẫu thân ta từng lén cùng cha và dì của ta sang thành Ngô Trúc tìm mẫu thân của Tạ Thịnh để chơi bài…
Nhưng bất kể qu/an h/ệ hai nước ra sao, cha ta vẫn luôn đầy thái độ th/ù địch với nhà họ Tạ, nguyên nhân không chỉ vì ông thường thất bại trước cha con nhà họ Tạ, mà còn vì… mọi người đều nói cha con nhà họ Tạ đẹp hơn ông…
mẫu thân ta từng dùng một câu thơ mà bà vừa đọc được để khen ngợi Tạ Thịnh: “Gió lướt như điện, theo bóng đuổi gió; Lướt qua Trung Nguyên, liếc mắt động lòng.”
Cha ta nghe xong tức gi/ận đến mức râu cũng dựng đứng, từ đó càng không ưa nhà họ Tạ, cứ vài ba hôm lại đến thành Ngô Trúc khiêu khích một phen, ông ngoại hoàng đế của ta đã cảnh cáo ông hai lần, thấy không có tác dụng gì, nên cũng để ông đi, dù sao ông cũng chỉ hét vài câu, cũng không ảnh hưởng gì đến qu/an h/ệ hai nước…
“Tạ Thịnh cái thằng nhãi đó, tưởng ta không biết trong bụng hắn đang giấu mưu đồ gì, ta đã biết từ lâu chỉ là không thèm vạch trần hắn, hắn lại dám lấn tới, thậm chí b/ắt c/óc phó tướng của ta đi…”
Cha m/ắng mỏ trong phòng khách.
Sau khi m/ắng xong, ông nhìn quanh, ngây người.
Bà nội, mẫu thân và dì ta đang chơi bài lá vui vẻ.
Bác ta thì say mê đọc một cuốn sách quân sự.
Cậu ta, Du An, thì chăm chú chép bài tập mà thầy dạy hôm nay, với biểu cảm nghiêm túc và tập trung.
Chỉ có ta, năm năm qua vẫn như vậy, ngồi bên cạnh cha, mang một vẻ mặt đầy phẫn nộ.
Cha nhìn ta, đôi mày nhăn lại cuối cùng cũng giãn ra một chút, ông xoa đầu ta, nói:
“Vẫn chỉ có Sắt Sắt là cục cưng của cha, những người này quá lơ là cảnh giác rồi.”
“Chàng đừng có mà,” mẫu thân ta vừa thắng được một đôi vòng ngọc bích quý giá từ bà nội, tâm trạng rất tốt, “Ta thấy Tạ thiếu tướng rất tốt, người thì tuấn tú, lại còn biết dùng quân.”
“Nàng thì hiểu gì,” cha ta nghe bà nói, mặt đỏ bừng, “còn nói chuyện dùng quân, sao nàng không học cầm kỳ thi hoạ trước đã?”
mẫu thân ta hồi trẻ không biết gì về cầm kỳ thi hoạ, nhưng sau ba mươi tuổi bỗng nhiên lại nảy sinh hứng thú với những thứ này, mặc dù từ khi bà bắt đầu học đàn, trên mái nhà chúng ta không có một con chim nào ghé thăm, ngay cả quạ cũng không dám bay lượn trên đầu chúng ta…
Bà gần đây vì thế mà rất lo lắng…
Ta không nhịn được mà thương cảm nhìn cha mình…
“Bịch!”
mẫu thân ta ném bộ bài lá trong tay vào mặt cha, cười nhạt nói:
“Giang Dư, chẳng phải chàng đang gh/en tị với Tạ thiếu tướng vừa trẻ vừa anh tuấn sao? Chàng tức gi/ận với ta làm gì, nhìn lại cái mặt già nua của chàng đi, ông còn có thể…”
Nói xong, bà gi/ận dữ trừng mắt nhìn cha rồi đi ra ngoài.
Cha ta ngẩn ra một chút, lập tức đổi thành nụ cười nịnh nọt, kéo tay áo mẫu thân ta đuổi theo bà.
Tốc độ thay đổi sắc mặt của ông thật sự khiến những người diễn trò còn phải thẹn thùng…
Ta nhanh chóng bịt tai lại, sợ rằng sẽ lại nghe thấy những lời đường mật ngượng ngùng không biết chui đi đâu từ miệng cha ta…
“Sắt Sắt, Sắt Sắt…”
Ca ca của ta, Du Lê, vừa gọi tên ta vừa nhanh chóng đi vào.
Bên cạnh huynh ấy, không phải là Tạ Thịnh, người vừa khiến cha ta tức đến nghiến răng sao…
“Biểu đệ khó khăn lắm mới có một ngày nghỉ, nhưng đã vội vàng từ Tướng phủ ở thành Ngô Trúc đến đây để thăm ta.”
Ta ngẩng đầu nhìn ca ca, Giang Du Lê, đang nói nhảm một cách nghiêm túc, thật sự không biết phải nói gì.
“Từ Tướng phủ ở thành Ngô Trúc đến phủ Thống soái Bắc Cương ở thành Tú Dương, cưỡi ngựa chậm nhất cũng chỉ mất hơn một khắc, nói gì đến việc ‘vội vàng’ chứ?”
“Sắt Sắt nói có lý,” Tạ Thịnh gật đầu một cách nghiêm túc, “biểu ca à, huynh cần phải học lại sách vở thêm vài năm nữa rồi.”
Du Lê ngẩn ra, sau đó cười lớn, mạnh tay vỗ lưng Tạ Thịnh:
“Thật là vì sắc mà quên nghĩa quên tình.”
Tạ Thịnh dường như không cảm thấy gì, cúi người, đưa mặt lại gần ta, đôi mắt thường lạnh lùng bây giờ đã ánh lên nụ cười, như hai vầng trăng khuyết:
“Biểu muội, hôm nay thời tiết đẹp quá, chúng ta ra ngoài thả diều nhé.”
Ta nhìn ra ngoài bầu trời u ám, liếc anh ta một cái:
“Tạ Thiếu tướng, có lẽ mắt huynh không được tốt lắm nhỉ”
“Biểu muội nói đúng, gần đây ta thường thức khuya đọc sách, nên mắt không được tốt lắm.”
Tạ Thịnh gật đầu, bộ dạng giả vờ ngoan ngoãn giống như chú cún mà bà nội nuôi…
Ta không nhịn được mà lén đảo mắt trong lòng…
Người này từ khi nào lại có sở thích giả vờ làm người nỗ lực không ngừng thế này?
“Không sao, huynh mau đi đi,” ta nói một cách khó chịu, “chẳng mấy chốc cha ta thấy huynh sẽ cho huynh g/ãy chân đấy.”
“Không sao, biểu thúc không đ/á/nh lại ta đâu.”
“Bắc Chu và Nam Lương chỉ mới ngừng chiến, biết đâu ngày nào đó lại gây chiến.”
“Vậy ta sẽ dẫn biểu muội chạy trốn, trở thành một cặp phu thê thần tiên.”
“Tạ Thịnh, đừng phí thời gian vào ta nữa, ta chẳng thích huynh chút nào.”
“Không sao, Sắt Sắt, ta thích muội là đủ rồi.”
Anh kéo tay ta, nói:
“Sắt Sắt, trong lòng ta chỉ có mình muội thôi.”
“Tạ Thịnh, đồ vô lại!!”
Ta rút tay ra khỏi tay anh ta, mạnh mẽ vung hai cái vào mặt anh.
Trên mặt anh ta, trắng hơn cả mặt tiểu thư, lập tức hiện lên hai dấu tay rõ ràng.
Anh nhìn ta không thể tin nổi, sau một lúc, ôm mặt chạy đi, dáng vẻ… giống hệt… một tiểu thê tử đang oán gi/ận?
Bình luận
Bình luận Facebook