"Đừng ăn nữa, gi/ảm c/ân đi!"
Chán thật.
Muốn nghiêm túc xin lỗi trực tiếp sao khó thế không biết?
Tôi thở dài lần thứ mười tám trong ngày, rút điện thoại mở chat với Tần Hằng.
[À mà, lời Thông Thông nói cậu đừng để bụng nhé, nó xàm đấy.]
[Tớ thay nó xin lỗi, cậu đừng nghĩ nhiều.]
Mắt dán ch/ặt vào khung chat.
Hai phút trôi qua.
Tốt, lại im hơi lặng tiếng.
Tôi tắt màn hình, đầu cúi gằm xuống đĩa cơm.
Ba ngày tiếp theo, tôi còn săn Tần Hằng ráo riết hơn.
Trời không phụ lòng người, cuối cùng tôi cũng thấy bóng hắn ở lối đi vắng.
Định chạy tới thì Giang Hiểu từ hướng khác tươi cười lao đến trước mặt Tần Hằng, tay đưa hộp quà được gói đẹp.
...?
Hai người trông thân thiết quá.
Tần Hằng không từ chối cô ấy sao?
Móng tay cái tôi bấm mạnh vào đ/ốt ngón trỏ, mắt không rời hình bóng kia.
Nhưng hắn đã đón nhận món quà bằng cả hai tay, dáng lưng toát lên sự trân trọng. Cuối cùng còn gật đầu với Giang Hiểu.
Như cặp tình nhân mới yêu đang trao nhau quà.
Tim tôi thắt lại, nặng trịch như bị đ/ấm.
Họ đang yêu nhau ư?
Vậy nên mấy ngày nay Tần Hằng tránh mặt vì sợ tôi quấy rối hẹn hò của hắn?
Nhưng đáng lẽ tôi mới là...
Tần Hằng đột nhiên quay lại. Tôi vội lẩn vào ngõ nhỏ, bỏ chạy.
Đi một đoạn, tôi dựa lưng vào tường gạch lạnh ngắt, cúi đầu.
Bỗng thấy mình như thằng hề.
Nh/ục nh/ã.
Bực cả mình.
Đang tìm thứ gì đó xả stress thì chuông điện thoại vang lên.
"...Alo?"
"Hu hu... Tao tỏ tình thất bại rồi..."
"Con nào cũng bạc tình! Tao có tệ lắm không? M/ập chút thôi mà, 180 cân thì sao? Phàm phu tục tử! Gi/ảm c/ân xong tao đẹp trai như Ngô Ngạn Tổ ngay ấy mà..."
"Thông Thông." Tôi ngắt lời hắn, đứng thẳng người.
"Đang nhậu ở đâu? Cho địa chỉ."
Bình luận
Bình luận Facebook