Hôm sau tôi ngủ đến khi tự tỉnh.
Dù sao công việc cũng đ/á/nh mất rồi, tôi tính ra ngoài m/ua ít hải sản cho Thẩm Thanh Hoà ăn.
Vừa xuống lầu đã bị Trần Hàn chặn lại.
Hắn vẫn mặc bộ đồ hôm qua, toàn thân nồng nặc mùi nicotine như x/á/c ướp mất h/ồn, dáng vẻ như cái x/á/c bị rút xươ/ng sống.
Người đẹp trai như Trần Hàn mà còn thảm hại thành thế này, thức khuya quả thực hại thân.
Tôi nghĩ vẩn vơ rồi khẽ bật cười.
Có lẽ tiếng cười này khiến hắn hiểu lầm.
Trần Hàn lập tức áp sát, đôi mắt đỏ hoe nhìn tôi: "Tiểu Văn, em..."
Tôi lùi lại một bước nhăn mặt: "Người anh hôi quá, tránh ra xa chút."
Trần Hàn thảm thiết ngước lên nhìn tôi, đột nhiên nhắm nghiền mắt như quyết tâm làm liều: "Anh có thể không cần danh phận."
Hả?
Hắn hít sâu, gắng ghìm nước mắt trong đôi mắt đỏ ngầu: "Nếu em không muốn ly hôn, anh sẽ đợi. Chúng ta ngoại tình đi. Anh sẽ giữ bí mật tuyệt đối. Em muốn gặp lúc nào cũng được, thật đấy, anh sẽ m/ua nhà cạnh bên. Chỉ cần..."
Thật lòng mà nói, từ khi chữ "ngoại tình" chấn động ấy vang lên, đầu óc tôi đã ngừng hoạt động.
Nếu giới thượng lưu thành phố A biết Trần Hàn vượt ngàn dặm đến đây chỉ để làm tiểu tam cho tình một đêm cũ, cả Trần gia sẽ thành trò cười cho thiên hạ.
Trước giờ tôi chỉ nghi hắn đi/ên, giờ thì chắc chắn luôn rồi.
Hắn đúng là mất trí rồi.
Bình luận
Bình luận Facebook