Tôi mười bốn tuổi khi đó không biết họ đang làm gì, nhưng trực giác mách bảo tôi không được lên tiếng.
Tôi định quay vào nhà ngủ nhưng lại giẫm phải cành cây và bị anh trai phát hiện ngay tại chỗ.
Anh dẫn tôi vào phòng. Chị dâu tôi vẫn đang ngủ say, chỉ có mẹ đang ngồi bên cạnh giường nhìn tôi.
Mẹ tôi kéo tôi vào lòng, nhẹ nhàng cảnh cáo tôi: “D..ao Nhi, con nhìn thấy gì rồi?”
Tôi lắc đầu không biết phải làm sao.
"Dù nhìn thấy thế gì cũng không được phép nói ra, đặc biệt là không được nói với chị dâu. Con có làm được không?"
Tôi gật đầu có chút sợ hãi, mẹ vỗ lưng tôi, ôm tôi và thì thầm: Qua mấy ngày nữa sẽ ổn thôi, tất cả mọi chuyện sẽ tốt hơn.
Ánh mắt mẹ nhìn thẳng vào bức tường, đó là di ảnh của bố tôi.
Bố tôi đã mất cách đây mười năm.
Tôi được đưa trở lại giường nhưng vẫn thao thức không ngủ được mà nghĩ về chị dâu.
Thực ra, đối với bất kỳ chị dâu nào mẹ tôi cũng đều đối xử rất tốt, nhưng bọn họ đều biến mất vào đêm tân hôn.
Sau đó tôi không bao giờ gặp lại họ nữa.
Bình luận
Bình luận Facebook