Lệ Đình Uyên biết, lần này anh thực sự không còn cơ hội nào nữa.

“Vậy thì hai ngày tới đi. Tôi sẽ thông báo cho anh.” Nói xong, Khương Vãn Âm quay người rời đi.

Nhìn bóng lưng cô xa dần, trái tim Lệ Đình Uyên như rơi m ấ t một mảnh. Anh đứng lặng tại chỗ, thật lâu không nhúc nhích...

Hai ngày sau, buổi chiều, Lệ Đình Uyên và Khương Vãn Âm cùng đến Cục Dân chính.

Ngồi tại quầy làm thủ tục, cả hai chẳng khác nào hai người xa lạ quen thuộc, không có lấy một lời để nói.

Nhìn người phụ nữ bên cạnh, cảm xúc của Lệ Đình Uyên như một vũng lầy tăm tối, t u y ệ t v ọ n g thấu xươ/ng, dường như muốn n u ố t c h ử n g anh từng chút một.

Còn Khương Vãn Âm thì hoàn toàn thản nhiên, chỉ chăm chú nhìn tấm giấy chứng nhận ly hôn trên tay.

Năm năm hôn nhân, bất kể tốt hay x/ấu, cuối cùng cũng hạ màn.

Cô đứng dậy khỏi ghế, không chút do dự, xoay người bước thẳng ra ngoài.

Người đàn ông bên cạnh, cô thậm chí không buồn dành một ánh mắt.

Cánh cửa mở ra, chờ đợi cô là một tương lai tươi sáng!

Lệ Đình Uyên nhìn theo bóng cô rời đi, tay nắm c h ặ t cuốn sổ đỏ trên tay.

Anh biết, hôm nay mình đã hoàn toàn m ấ t đi Khương Vãn Âm.

Từ đây, hai người không còn liên quan gì đến nhau.

Anh nhanh chân đuổi theo, nhưng vừa ra đến cửa, đã thấy bên cạnh cô là Ngôn Thừa đang nở nụ cười rạng rỡ trên mặt.

Vậy là, cuối cùng cô chọn anh ta sao?

Cảm xúc cay đắng trong lòng lại trào dâng, một nỗi đ a u muộn màng nghẹn ứ nơi cổ họng.

Khương Vãn Âm cảm nhận được có người đi theo sau, nhưng không quay đầu lại, thẳng thắn bước lên xe rời đi.

Trên xe, Ngôn Thừa ngồi ở ghế lái.

Qua gương chiếu hậu, anh ta hỏi cô: “Sau này, em định thế nào?”

Khương Vãn Âm lắc đầu: “Chưa biết nữa, chắc sẽ tĩnh dưỡng trước đã.”

Cơ thể cô đã chịu nhiều t ổ n t h ư ơ n g, không thể cầm s ú n g được nữa, sự nghiệp làm cảnh sát của cô cũng vì thế mà chấm dứt.

Trở thành cảnh sát là giấc mơ từ nhỏ của cô, giờ đây lại phải nói lời tạm biệt.

Trong lòng dâng lên một nỗi buồn man mác, cô không muốn để bản thân bị cảm xúc tiêu cực bao phủ nên đổi chủ đề.

“Đừng nhắc mấy chuyện này nữa. Tối nay, chúng ta cùng mọi người tụ họp đi.”

Chuyện ly hôn, cô chỉ nói với mỗi Ngôn Thừa. Tối nay, cô đã hẹn đồng nghiệp cùng ăn cơm.

Nhiều năm làm việc cùng nhau, tình cảm giữa họ đã trở nên sâu đậm.

Nhưng từ giờ cô không còn làm cảnh sát nữa, e rằng sau này khó có dịp tụ họp được như thế này.

“Ừ.” Ngôn Thừa không nói thêm gì.

Tới nhà hàng đã hẹn, các đồng nghiệp đã đợi từ lâu.

Thấy cô còn sống trở về, ai nấy đều mừng rỡ, không ngừng nói: “Qua cơn h o ạ n n ạ n, hạnh phúc sẽ tới!”

Khương Vãn Âm mỉm cười đáp lại từng người, cùng mọi người cụng ly vui vẻ.

Bữa cơm ấy, mọi người ăn uống rất thoải mái, không khí vô cùng náo nhiệt.

Đến lúc chia tay, Ngôn Thừa kéo cô lại.

Anh ta như một người anh cả, chân thành khuyên bảo: “Ngày tháng sau này còn dài, Phó Yến Chi là người em có thể suy nghĩ đến.”

Làm việc chung nhiều năm, anh ta biết cuộc sống của cô không dễ dàng gì.

Nhất là sau khi gia đình xảy ra chuyện, những ngày tháng sắp tới e là càng khó khăn hơn.

Khương Vãn Âm cười đáp: “Anh nói gì thế, em tạm thời chưa nghĩ đến chuyện tình cảm mới.”

Vừa thoát khỏi một cơn bão, lẽ nào cô lại nhảy vào một cơn bão khác?

Chẳng lẽ cô gấp gáp đến vậy sao?

Ngôn Thừa nhìn cô rồi cũng bật cười: “Thôi được, là anh nghĩ nhiều rồi.”

Nói xong, anh ta vẫy tay, xoay người rời đi.

Khương Vãn Âm trở về nhà mình, căn hộ vừa m/ua bằng tiền tiết kiệm gần đây.

Giờ cô đã khôi phục trí nhớ, tất nhiên không thể tiếp tục ở lại nhà Phó Yến Chi.

Chỉ là, vừa tới dưới tòa nhà, cô đã thấy một bóng dáng quen thuộc.

Phó Yến Chi.

“Ly hôn là chuyện lớn như vậy, tại sao em không nói với anh?”

Anh ấy đứng dưới ánh đèn đường, giọng mang chút ấm ức, trông như vừa bị ai b ắ t n ạ t.

“Em chỉ muốn chắc chắn rồi mới báo với anh thôi.” Khương Vãn Âm bịa một lý do qua loa.

Thực ra, cô không thể cho anh ấy lời hứa hẹn, càng không thể cho anh ấy bất kỳ tương lai nào.

Phó Yến Chi có chút bực mình: “Lý do lý trấu.”

Vì t ứ c g i ậ n, giọng anh ấy cũng trở nên gắt gỏng.

Khương Vãn Âm nhìn anh ấy, cảm thấy đầu hơi đ a u, chắc tại uống nhiều r ư ợ u quá.

Cô day nhẹ thái dương, ánh mắt tỉnh táo nói: “Phó Yến Chi, em không thể cho anh thứ anh muốn.”

Cô thật sự không hiểu tình cảm của Phó Yến Chi dành cho mình.

Họ chưa từng có mối liên hệ nào, tại sao anh lại cố chấp với cô như vậy?

Chẳng lẽ là tiếng sét ái tình? Nếu vậy, cô thấy thật giả tạo.

Phó Yến Chi nhíu mày: “Anh chẳng cần gì cả.”

Chỉ cần em.

Danh sách chương

5 chương
26/12/2024 21:36
0
26/12/2024 21:36
0
26/12/2024 21:35
0
26/12/2024 21:35
0
26/12/2024 21:34
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận