Thời Danh Dương cầm viên hoành thánh ngọc bích.
Viên hoành thánh trong suốt, nhân thịt hồng tươi, vỏ bọc như làn sa mỏng, tạo cảm giác thơm ngon như hoành thánh thật.
Chất ngọc tinh khiết, điêu khắc tinh xảo, quả là bảo vật hiếm có.
"Thời ca đúng dân nghiện hoành thánh, tay nghề điêu luyện quá",
"Bố này ăn hoành thánh quá nhập tâm rồi, còn tạc cả ngọc nữa!",
"Ngọc bích à? Viên này giá chắc mấy chục vạn?"
Thời ca nhe răng cười gian xảo:
"Nhanh lên Đại sư, không nhận ra thật giả hả?"
Tôi chăm chú nhìn, trán nhăn lại.
"Anh lấy thứ này ở đâu?",
"Kệ tôi, cô chỉ cần nói nó thật hay giả?"
Thấy tôi im lặng, dân tình nghi ngờ:
"Đại sư này giả rồi, Thời ca đưa bảo vật lạ là c/âm họng ngay."
"Blogger không sợ nói sai bị vả mặt à?"
"Blogger nghiêm túc quá, không lẽ thứ này mới đào từ m/ộ lên?"
"Có khả năng nào đồ của Thời Danh Dương là giả không?"
Tôi lên tiếng: "Đồ thật, ngọc Bàn Đào đời Tùy."
Vừa dứt lời, Thời Danh Dương bật cười ngả nghiêng làm rung cả ống kính.
"Hả? Cô thật sự đoán bừa vậy?"
"Ngọc Bàn Đào đời Tùy? Vậy tôi còn có lê đời Thương Chu nữa!"
"Cái hoành thánh này là đồ thừa tôi ăn hôm trước, lại bảo là đồ thời Tùy, lừa ai?"
Tôi không tức gi/ận. Bề ngoài tôi là sinh viên bình thường, nhưng thực chất là Tư H/ồn Sứ tại địa phủ đương nhiệm, nắm giữ đoạt xá, di h/ồn, thu thọ, hút vận.
Viên hoành thánh này tuyệt đối không tầm thường.
"Ngọc Bàn Đào còn gọi là Phù Dung nhục. Phù Dung hoành thánh trả n/ợ âm dương, anh bị mượn thọ, không sống quá ba ngày."
Bình luận
Bình luận Facebook