Đêm đó, phủ Trưởng công chúa ch/áy lớn, toàn phòng ốc trong phủ đều bị th/iêu rụi.
Ta người đầy khói bụi, chật vật ngồi dưới đất, Khoát Nguyệt không biết tìm đâu ra bộ chăn bông, quấn ch/ặt lấy ta.
Cô ấy nhìn thấy những vết bỏng x/ấu xí uốn lượn trên cánh tay ta, thì bật khóc.
“Điện hạ, có cần phải làm đến mức này không?”
Ta vỗ vỗ đầu cô ấy, bảo cô ấy nín khóc.
Cô ấy không biết, nếu như không làm như thế, sau này chúng ta đều sẽ ch*t thảm dưới tay của Thẩm Yểu Yểu.
Lúc này, một thân người cao to xuất hiện trước mặt ta.
Ta ngẩng đầu lên, là Lâm Ngôn Chi.
Thấy hắn chăm chăm nhìn cánh tay của ta, ta nhanh chóng rút tay lại.
Việc này đã động vết thương, ta đ/au đớn hít sâu một hơi.
Hắn ngồi xổm, cởi áo choàng khoác cho ta.
“Nếu như để lại s/ẹo thì sao?”
Hắn khẽ nói.
Ta kinh ngạc, không ngờ hắn lại hỏi những câu như này.
“Không sao, ta không quan tâm.”
Chỉ cần có thể đ/á/nh bại được Thẩm Yểu Yểu, thì cho dù g/ãy cánh tay này ta cũng không sao.
Hắn nhắm mắt lại khẽ thở dài, không nói nữa, lấy trong túi ra lọ th/uốc mỡ đưa cho Khoát Nguyệt.
“Mỗi ngày 3 lần, chú ý không để vết thương dính nước.”
Ta nhếch môi, thì thầm nói cảm ơn.
Lúc này, mẫu đế đã đến, theo sau là Thẩm Yểu Yểu.
Nó nhìn phủ đệ bị tàn phá nghiêm trọng, k/inh h/oàng cảm thán: “Đây, ở đây có bao nhiêu người ch*t rồi!”
“Hoàng tỷ thì sao? Tỷ ấy ở đâu rồi!”
Nó giả bộ nhìn xung quanh tìm ki/ếm, khóe miệng rõ ràng đang cười không kìm được, lại nhanh chóng tỏ ra dáng vẻ hốt hoảng lo âu.
“Hoàng tỷ, tỷ sẽ không…”
“Ta ở đây.”
Ta từ trong đám đông bước ra, thản nhiên nhìn Thẩm Yểu Yểu, “Tam muội, đang tìm ta sao?”
Nhìn thấy ta, nó sửng sốt, á khẩu không trả lời được.
Ta nhìn nó cười khiêu khích, không ngờ chứ gì, ta vẫn còn sống sờ sờ.
“Hoàng tỷ, tỷ…”
Sau khi kinh ngạc mấy giây, mới bất đắc dĩ lao đến chỗ ta, thấy Lâm Ngôn Chi bên cạnh ta, mắt nó liền đỏ hoe, nước mắt bắt đầu rơi lã chã.
“May quá tỷ không sao, tỷ mà có chuyện gì, sao mà muội sống nổi.”
Mẫu đế theo sau, lo âu hỏi: “Diên nhi, con có bị thương không?”
Ta đẩy Thẩm Yểu Yểu ra, nhào vào lòng mẫu đế khóc nức nở: “Con tưởng, con sẽ không thể gặp lại người được nữa!”
Mẫu đế vỗ vỗ yêu thương vào vai ta.
Tình cảm yêu thương này, kiếp trước ta không hề có.
“Rốt cuộc là như thế nào? Đang yên đang lành sao lại bốc ch/áy?”
Khoát Nguyệt quỳ rạp xuống đất: “Bẩm bệ hạ, có người cố ý phóng hỏa, người đã bị chúng nô tài bắt được!”
Thẩm Yểu Yểu ngây người, mở mắt trân trân nhìn bọn ta lôi tên tiện nhân đó tới.
Đợi đến khi thấy rõ mặt tên đó, ta làm bộ ngạc nhiên: “Đây không phải là tiểu thái giám trong phủ tam muội hay sao?”
Mẫu đế cũng nhận ra: “Quả thật có chút ấn tượng.”
Lập tức, bà ấy lạnh lùng nhìn Thẩm Yểu Yểu, “Chuyện gì đây?”
Thẩm Yểu Yểu bị dọa đến toàn thân r/un r/ẩy, dường như không hiểu tại sao tên tiểu thái giám đó lại ở đây.
Rõ ràng nó đã đưa cho hắn ta th/uốc đ/ộc trước khi hành động, và lệnh cho hắn ta t/ự s*t sau khi hoàn thành nhiệm vụ.
Khoát Nguyệt đạp một cước vào tên thái giám, hắn vội dập đầu liên tục: “Là, là Tam công chúa hạ lệnh cho nô tài làm! Nàng ta bắt nô tài phóng hỏa th/iêu ch*t Trưởng công chúa điện hạ!”
“Ngươi nói bậy!”
Thẩm Yểu Yểu há họng rống to, sắc mặt trắng bệch.
“Mẫu đế, con không có, con thật sự không có làm, người hãy tin lời con!”
Nó quỳ xuống đất, ôm lấy chân mẫu đế khóc lớn, “Nữ nhi thật sự không có, là tên cẩu nô tài đó h/ãm h/ại con!”
Mẫu đế nhíu ch/ặt lông mày.
“Ngươi có bằng chứng chứng minh chính Tam công chúa sai khiến ngươi?”
Nghe vậy, ta siết ch/ặt nắm đ/ấm.
Quả nhiên mẫu đế vẫn còn rất tin tưởng Thẩm Yểu Yểu.
Vẫn may ta đã đoán trước nên đã để lại một bằng chứng.
“Đây là th/uốc đ/ộc mà Tam công chúa đã đưa cho nô tài, với bản lĩnh của nô tài thì không thể nào lấy được.”
“Vu khống! Ngươi không lấy được, thì bổn công chúa có thể có sao?” Thẩm Yểu Yểu tức gi/ận trợn mắt nhìn tên tiểu thái giám.
Mẫu đế dường như bị những lời này d/ao động, ta từ tốn nói: “Đúng vậy, ngươi đừng nói bậy, trừ phi các ngươi có thể tìm thấy loại th/uốc giống như vậy trong phủ Tam muội.”
Thẩm Yểu Yểu trợn tròn mắt.
Mẫu đế cũng quay lại, dùng mắt ra hiệu cho Vân cô cô.
Vân cô cô liền đem người đi đến phủ công chúa.
Sau một lúc lục soát, đã tìm ra một túi giấy dầu, bên trong có chứa những viên th/uốc giống y chang với viên th/uốc trong tay tiểu thái giám
“Thẩm Yểu Yểu, con còn muốn giảm biện sao?”
Nhìn mấy viên th/uốc, toàn thân nó mềm nhũn ra, ngã khuỵu xuống đất, luôn miệng lẩm bẩm: “Không thể nào, không thể nào, sao lại có? Chẳng phải ta đã…”
Đột nhiên, nó trợn mắt hung tợn với ta, “Là tỷ! Là tỷ để trong phủ của muội! Là tỷ!”
“Tiện nhân, tỷ đã cư/ớp Ngôn Chi ca ca của ta, còn muốn vu oan cho ta!”
Nói xong, nó bổ nhào vào ta.
Lâm Ngôn Chi bước lên một bước, chắn ngang giữa hai người bọn ta: “Tam công chúa, xin cẩn trọng lời nói.”
Mặt Thẩm Yểu Yểu mặt đầy nước mắt: “Ngôn Chi ca ca, huynh cũng muốn giúp tỷ ta hay sao?”
Lâm Ngôn Chi im lặng.
Ta thuận thế quỳ xuống trước mặt mẫu đế, áo choàng từ từ tuột xuống, để lộ ra cánh tay bị bỏng.
Miệng vết thương g/ớm ghiếc chảy đầy m/áu, khiến mắt mẫu để đỏ lên.
“Mẫu đế, hôn sự mà người ban cho con và Lâm đại nhân, nếu như muội muội không hài lòng, hay là người hãy thu hồi lại thánh lệnh.”
Ta lặng lẽ khóc, “Con chỉ có một muội muội này, con không muốn trở mặt thành th/ù.”
Bà ta vội dìu ta đứng dậy, đ/au lòng ôm lấy ta: “Con ngoan, con chịu khổ rồi.”
Nói xong, bà ta tức gi/ận nhìn Thẩm Yểu Yểu, “Hôn sự này là do trẫm ban thưởng, sao ngươi không gi*t trẫm? Tỷ tỷ của ngươi luôn quan tâm ngươi, ngươi lại đối xử với nó như thế sao? Thế mà lại muốn phóng hỏa th/iêu ch*t nó à!”
“Trẫm không có đứa con gái như ngươi, truyền ý chỉ của trẫm, từ hôm nay Tam công chúa bị cấm túc, không có khẩu dụ của trẫm, không được bước chân ra ngoài!”
“Mẫu đế!”
Thẩm Yểu Yểu gào thét, cố gắng nắm lấy góc áo của mẫu đế, nhưng lại bị đám thị vệ ấn đ/è xuống đất không thể động đậy.
Ta đứng kế bên mẫu đế, ngoái nhìn nó, trong mắt hiện rõ vẻ kiêu hãnh của người thắng cuộc.
Nó sững sờ, rồi ch/ửi ầm lên: “Thẩm Diên! Tiện nhân nhà ngươi! Ngươi đợi đó! Ta và ngươi chưa xong đâu!”
Bình luận
Bình luận Facebook