Mỗi lần Phó Ẩn bước vào kỳ phát tình, tôi đều phải chịu dày vò đến mức cả người không chỗ nào là lành lặn.
Những vết cắn, dấu hôn đầy rẫy khắp cơ thể, mỗi dấu vết là mỗi lần anh giày vò tôi đến mức bật khóc.
Mùi rư/ợu Rum đậm đặc như một làn sương mỏng, giam cầm tôi trong thế giới của riêng anh.
Sau một đêm chịu đủ các loại tư thế, tôi yếu ớt giơ tay, đẩy nhẹ người đàn ông đang đ/è trên người mình, giọng khàn khàn van xin:
“Phó Ẩn… em thật sự không chịu nổi nữa… cho em nghỉ một chút thôi...”
Bảy ngày.
Chính là khoảng thời gian kể từ lúc tôi bước chân vào căn biệt thự này, mọi cảm xúc của tôi đều bị Phó Ẩn chiếm giữ.
Anh không đáp lời, cũng không dừng lại, ngược lại, bàn tay to lớn của anh siết ch/ặt lấy eo tôi như muốn hòa làm một.
Pheromone mang theo hương rư/ợu Rum đi/ên cuồ/ng xâm nhập, không chút nương tình, chiếm lấy từng tấc hương trúc nhàn nhạt yếu ớt của tôi.
Cả người tôi run lên từng cơn, bị mùi pheromone ấy x/é nát từng tế bào cảm xúc.
Nước mắt cứ vậy mà lặng lẽ chảy xuống má, không thể kiểm soát.
“Đừng khóc. Nhìn ngứa mắt.”
Tim tôi như thắt lại, sống mũi cay xè.
Tôi lí nhí bằng giọng đã khản đặc vì kiệt sức:
“Mạnh quá…”
Hương trúc yếu mềm vẫn ngoan ngoãn quấn lấy mùi rư/ợu Rum, cam chịu mà si mê.
Mỗi lần phát tình, Phó Ẩn đều trở nên đ/áng s/ợ như vậy.
Anh giày vò tôi đến phát khóc, nhưng lại không cho phép tôi khóc.
Sau khi kỳ phát tình của Phó Ẩn kết thúc, tôi kiệt sức nằm bẹp trên giường, đưa tay với lấy ipad, cố gắng giải quyết những tin nhắn công việc chất đống.
Trong phòng tắm, tiếng nước chảy lách tách vang lên không dứt.
Nửa tiếng sau, tiếng nước dừng lại.
Phó Ẩn bước ra với chiếc áo choàng tắm được khoác một cách hờ hững. Anh liếc nhìn tôi, cau mày, vẻ mặt không kiên nhẫn:
“Đi tắm đi. Nhanh lên.”
Tôi mở hai tay ra với anh, nũng nịu:
“Chân em không còn chút sức nào... anh bế em được không?”
Một Omega sau khi bị đ/á/nh dấu luôn theo bản năng muốn gần gũi Alpha của mình, tôi cũng không ngoại lệ.
Phó Ẩn chỉ lạnh lùng liếc tôi một cái, giọng điệu như mang theo hơi lạnh:
“Lục Trường Ninh, đừng có làm nũng như vậy.”
Tôi cụp mắt, che đi nỗi thất vọng và chua xót sâu trong đáy mắt mình.
Sáu năm rồi.
Tôi chỉ có thể đổi lấy chút dịu dàng của Phó Ẩn khi ở trên giường.
Còn khi bước xuống giường, Phó Ẩn chỉ là một khối băng sống, lạnh lẽo, vô tình, mà tôi không thể nào sưởi ấm nổi.
Sau khi tôi tắm xong, người giúp việc cũng đã dọn dẹp sạch sẽ mọi dấu vết hỗn lo/ạn trong phòng.
Mùi rư/ợu Rum cùng hương trúc nhàn nhạt gần như tan biến.
Bảy ngày đêm đi/ên cuồ/ng… giờ chỉ còn lại sự trống rỗng như một giấc mộng chưa từng xảy ra.
Ăn tối xong, Phó Ẩn đưa tôi đến Bệ/nh viện Liên bang — khoa Pheromone.
Tôi sững lại, có chút mơ hồ, hỏi anh:
“Anh thấy không khỏe à?”
Anh dửng dưng đáp:
“Không. Thay vào đó, anh đã đặt lịch phẫu thuật xóa đi khắc dấu cho em.”
Tiếng ù ù vang lên trong tai tôi. Toàn thân tôi lạnh toát.
Tôi vội vịn vào tay ghế bên cạnh, cố giữ cho mình không ngã quỵ:
“Tại sao...?”
“Tháng sau anh kết hôn rồi. Anh không muốn Omega của mình hiểu lầm.”
“Cậu ấy hay gh/en, mà anh lại không nỡ để cậu ấy khóc.”
Không nỡ để cậu ấy khóc...
Vậy còn tôi thì sao?
Bình luận
Bình luận Facebook