Để gặp riêng Dĩ Xuyên, tôi đã ăn mặc chỉnh tề một phen.
Trên qua cửa hàng trái cây, tôi m/ua ít hoa quả mùa để biếu anh ấy.
Không ngờ Dĩ Xuyên lại mặc đồ ở nhà ra mở cửa cho tôi.
Tóc anh đã bắt mọc kiểu c/ắt ngắn gọn.
Ánh mắt làn da trắng hòa mùi xà thoang thoảng theo làn gió ấm hè.
Tôi cảm hơi choáng váng.
Mẹ kiếp, thì lúc nào đẹp.
Dù trọc hay c/ắt ngắn, chỉ đổi cách hấp dẫn thôi.
Hà Dĩ Xuyên nhìn tôi cùng mấy túi trái cây, buông lời châm chọc: "Ồ, đây diện đồ để thăm bệ/nh nhân à?"
Chuẩn luôn, anh chỉ khi anh bị thôi.
Theo chân anh vào khách, cách bài trí khiến người ta dễ chịu, đặc biệt chiếc nhìn đã mềm mại dễ ngồi.
Đi xa hơi mệt, tôi đặt trái cây lên bàn rồi tự nhiên phịch xuống sofa.
Hà Dĩ Xuyên đứng cạnh đó tay nhìn tôi chằm.
Tôi ngước mắt đáp lại.
Bầu không khí trở hơi kỳ quặc.
Anh "Quý Noãn, em đây làm gì?"
Trong lòng tức ngoài mặt tôi vẫn tỏ ra khiêm nhường: "Dĩ nhiên thầy ạ."
"Thế em không mang laptop theo, dùng trắng đen làm nghiên c/ứu à?"
Nghe anh nhắc tôi mới sực nhớ.
Tôi quên béng cái laptop!
Bảo lúc ra khỏi nhà cứ thiếu thiếu cái gì.
Hà Dĩ Xuyên lắc thở dài: "Vào đi, tiểu thư."
"Hả?"
Trai đơn gái chiếc, vào đó làm gì?
Tôi hơi ngùng.
"Tất nhiên để hành chứ, ở thì em dùng để à?"
Bình luận
Bình luận Facebook