M/ộ Dạ Bạch ngủ trong nhà x/á/c cả một đêm. Tôi vốn định hù dọa anh ta, nhưng lại bị anh ta dọa sợ ngược lại.
Trái tim của đàn ông như mò kim đáy biển. Rõ ràng lúc tôi còn sống anh ta vẫn luôn vô cùng xa cách với tôi, nhưng vì sao sau khi tôi ch*t lại bắt đầu trở nên thâm tình vậy.
Ngày hôm sau, M/ộ Dạ Bạch thức dậy với dáng vẻ râu mọc lởm chởm, mắt thì đầy tơ m/áu đỏ ngầu. Trợ lý nhìn thấy anh ta như vậy thì không đành lòng, liền tự mình chạy đi chạy lại xử lý chuyện của tôi.
M/ộ Dạ Bạch trở về căn hộ nơi tôi t/ự s*t, nằm lên giường của tôi.
Tôi ngồi một bên nhìn thấy rất khó chịu, bởi vì anh ta chưa cởi tất mà đã trèo lên giường tôi rồi.
M/ộ Dạ Bạch không hề ngủ mà sau khi nằm trên giường tôi khoảng hơn nửa tiếng thì bắt đầu tra xét từng ngóc ngách trong căn phòng.
Tôi không viết di thư, bởi vì tôi nghĩ di thư là thứ để lại cho người mà mình còn bận lòng đọc.
Tôi làm gì có người nào để mà bận lòng chứ?
Nhưng tôi có thói quen viết nhật ký.
M/ộ Dạ Bạch tìm được nhật ký của tôi rồi. Ngay cái khoảnh khắc ấy, tôi hiểu được rằng, chuyện đ/áng s/ợ hơn cả ch*t chính là x/ấu hổ muốn ch*t.
Tôi không viết nhật ký mỗi ngày, chỉ là sẽ viết một đoạn tổng kết cho một khoảng thời gian nào đó, cho nên cuốn nhật ký này cũng coi như là đã ghi chép lại toàn bộ cuộc đời của tôi từ năm 17, 18 tuổi cho đến hiện tại.
Tôi rất hối h/ận vì lúc t/ự s*t đã không ăn cuốn nhật ký này luôn đi.
Tôi che mặt với tâm trạng suy sụp, c/ầu x/in chị m/a nhảy lầu t/ự s*t có đạo hạnh rất sâu ở bên cạnh ngăn M/ộ Dạ Bạch lại giúp tôi.
Nhưng chị m/a lại đặt tay lên tay tôi, tỏ ý: “Chị đây cũng lực bất tòng tâm thôi em gái à.”
Tôi hoàn toàn suy sụp.
Chị ấy lại nói: “Chị cũng nghĩ, dù sao thì chị cũng kể cho em nghe nhiều chuyện bát quái như vậy rồi.”
---------
Tôi thấy chị m/a ngồi bên cạnh M/ộ Dạ Bạch, cùng đọc nhật ký của tôi với M/ộ Dạ Bạch.
Tôi trốn vào trong xó nhà, mặt đầy ai oán mà trù tính xem nếu tôi diệt khẩu hết cả hai người bọn họ thì tôi có bị đ/á/nh cho rơi xuống 18 tầng địa ngục hay không.
Chị m/a đọc xong một trang liền ngẩng đầu nhìn tôi: “Trời ạ, thì ra bố mẹ em lại đối xử với em tệ đến vậy.”
Tôi cũng lờ mờ đoán ra họ đang đọc được cái gì rồi.
Nói là nhật ký nhưng cuốn sổ đó giống như cuốn sổ ghi lại kế hoạch t/ự s*t của tôi hơn. Những chuyện được đề cập đến trong đó, chuyện nào cũng đều là nguyên nhân dẫn đến việc tôi t/ự s*t.
Tại sao chị gái và em trai tôi có thể được đi du học, tại sao nhà tôi lại phá sản mà chi phí bị c/ắt đi lại chỉ có tiền sinh hoạt phí của tôi.
Tại sao khi làm sai thì người bị ch/ửi m/ắng lại chỉ có một mình tôi?
Ngày sinh nhật năm 18 tuổi, tôi đã làm một việc. Đó chính là đi xét nghiệm DNA. Tôi đúng là con của bố mẹ tôi. Nhưng tại sao họ lại đối xử với tôi như vậy chứ?
Một ngày hè năm tôi 19 tuổi, sau khi tôi tắm xong ở nhà đã mặc váy ra lấy dưa hấu, lại bắt gặp bạn trai của chị gái tôi. Mà hắn ta lại nổi lên d/ục v/ọng đối với tôi nên đã lôi tôi vào trong phòng.
May là hàng xóm đã nghe thấy tiếng động nên xông ra ngoài, nếu không thì hậu quả đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng sau khi người nhà tôi trở về vào ngày hôm đó, thứ tôi nhận được lại là một cái t/át của chị gái và một trận m/ắng mỏ đến từ bố mẹ.
Họ đứng cùng một chiến tuyến với tên đàn ông đó, nói tôi ăn mặc hớ hênh, cố ý đi câu dẫn đàn ông.
Rõ ràng tôi mới là nạn nhân mà sao trong miệng của họ thì tôi lại biến thành kẻ gây tội vậy.
M/ộ Dạ Bạch đọc xong thì nhíu mày rất ch/ặt, rồi lại lật xem thêm vài trang nữa.
Chị m/a ngồi bên cạnh lại bình luận: “Thì ra em và anh ta là cưới trước yêu sau. Trước kia chị cũng thường đọc được tình tiết này trong tiểu thuyết, nam chính bình thường toàn là kiểu lúc đầu thì lạnh nhạt với vợ nhưng sau đó nhận ra mình yêu cô ấy rồi theo đuổi vợ lại từ đầu, mà sau đó thì nữ chính sẽ tha thứ cho nam chính, cuối cùng thì sống hạnh phúc bên nhau.”
Khóe miệng tôi gi/ật giật: “Làm quái gì có yêu đương gì ở đây.”
Trong nhật ký tôi đã nói: Bởi vì chuyện làm ăn của gia đình đột nhiên xảy ra sự cố mà kết hôn với M/ộ Dạ Bạch có thể giải quyết được vấn đề này.
Bởi vì chị gái có bạn trai cho nên tôi chỉ có thể là người đi kết hôn thôi.
Việc tôi gả cho M/ộ Dạ Bạch đối với gia đình tôi mà nói chính là với được lên cành cao, tôi phải dùng tôn nghiêm của mình để đối lấy tiền bạc.
Nhưng tôi không hề cảm thấy mình thảm thương, bởi vì đối tượng mà tôi kết hôn cùng là M/ộ Dạ Bạch, là một người đàn ông rất ưu tú.
Nếu không phải vì tầng qu/an h/ệ này của gia đình thì có lẽ đời này tôi cũng sẽ không thể quen biết đứa con cưng của trời M/ộ Dạ Bạch này.
Tôi đã rất nỗ lực để làm một người vợ tốt. Mới đầu anh ta không hề thích tôi, tôi cũng chẳng quan tâm vì anh cũng bị ép phải kết hôn, phải chấp nhận tôi nên có lẽ anh ta cần một thời gian để thích ứng.
Tôi tưởng rằng đó chỉ là vấn đề về thời gian. Nhưng đợi chúng tôi dần dần chung sống hòa hợp với nhau rồi thì tôi lại phát hiện giữa tôi và anh ta có một khoảng cách không thể nào vượt qua, bởi vì anh ta quá xuất sắc, bởi vì tôi không đủ ưu tú, bởi vì người anh ta thích là Lê Vi.
Họ gặp gỡ nhau từ thời niên thiếu, Lê Vi lại giỏi giang như vậy, nếu không phải tại tôi giữa đường chen chân vào thì người ưu tú như M/ộ Dạ Bạch có lẽ sẽ ở bên con cưng của trời như Lê Vi.
…
Bởi vì nguyên nhân đến từ gia đình nên có một đợt tôi đã rất tự ti, tự ti tới mức kể cả sau tôi phát hiện người chồng hợp pháp M/ộ Dạ Bạch của mình thích Lê Vi và ít nhiều gì cũng liên lạc với cô ta thì tôi cũng chẳng hề chất vấn anh ta lấy một câu hay hé răng lấy nửa lời.
Tôi cảm thấy M/ộ Dạ Bạch không thích mình là vì tôi không đủ tốt.
Những tổn thương mà gia đình ruột thịt mang tới cho tôi có thể nói là thâm căn cố đế. Tôi cho rằng tất cả những chuyện bất hạnh mà tôi gặp phải đều có nguyên nhân đến từ chính bản thân mình.
Người may mắn thì tuổi thơ để chữa lành cả đời, người bất hạnh thì dùng cả đời để chữa lành cho tuổi thơ của mình.
Tôi chính là kiểu người bất hạnh đó.
Bình luận
Bình luận Facebook