Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Tôi chạy như bay về ký túc xá.
Tim đ/ập thình thịch.
Chui tọt vào giường, giả ch*t.
Mãi sau Bùi Duật Phong mới về.
Hắn cố kéo rèm giường tôi.
Không được.
Tôi đã kẹp ch/ặt rèm dưới nệm.
Chắc như đinh đóng cột, không cách nào kéo ra.
“Phồn Ngô, ra đây nói chuyện.”
“Nói cái đầu mày á? Cút!”
Bạn cùng phòng đi ngang qua, thì thầm: “Chơi quá tay rồi à? Bọn này ra ngoài tránh nhé?”
Bùi Duật Phong bất lực gật đầu.
Tôi nghe thấy.
Càng tức hơn.
Cứ chơi đùa mãi, coi tôi là cái gì? Đồ chơi à?
Tôi lật người ầm ĩ, chui đầu vào chăn.
Tin nhắn với Giai Giai dừng ở cuộc gọi đó.
Suy nghĩ mãi, tôi xóa đoạn dài từ chối trong hộp chat.
Chỉ gửi: “Xin lỗi.”
Cô ấy trả lời nhanh: “Lẽ ra em phải xin lỗi mới đúng. À mà… Bùi Duật Phong đã giải thích với em rồi, em sẽ không nói lung tung đâu.”
Tôi sửng sốt.
Hắn giải thích? Giải thích gì? Giải thích thế nào?
Nói Tào Tháo thì Tào Tháo đến.
Tin nhắn của Bùi Duật Phong hiện lên.
“Tớ bảo cô ấy là do thua cá cược, đừng lo.”
Tôi nhìn tin nhắn, không biết trả lời sao.
Lập tức block hắn.
Thế là bên ngoài vang lên tiếng thở dài nặng nề.
Tim vẫn lo/ạn nhịp, tôi trùm chăn lật người.
Đột nhiên, cả cái giường rung lắc dữ dội.
Tấm rèm bị tôi nằm đ/è đang bị kéo ra từng chút.
Không… khoan đã!
Đáng lẽ phải để tôi yên chứ!
Tôi quát: “Bùi Duật Phong! Mày động vào nữa là tao gi*t mày!”
Động tác dừng lại một giây.
Chỉ một giây.
Bùi Duật Phong gi/ật phăng tấm rèm.
Ánh đèn neon chói mắt.
Hắn nắm lan can, leo lên giường tầng.
Quỳ đ/è lên chân tôi, kéo rèm che lại.
Mặt hắn âm trầm, tôi sợ hãi cuộn ch/ặt chăn.
“ĐM mày đi/ên à! Đây là ký túc xá! Mày muốn gì?”
Bùi Duật Phong thở gấp, mắt soi mói khắp người tôi.
“Cậu nghĩ tớ muốn gì?”
Chương 7
Chương 20
Chương 5
Chương 6
Chương 469
Chương 17
Chương 257
Bình luận
Bình luận Facebook